Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Thần có cảm giác trước mặt không phải Tiểu Ngọc mà cậu từng biết.
“ Em...em nói gì vậy, Tiểu Ngọc? Trừng phạt...trừng phạt là sao?”
Cho đến hiện tại, cậu vẫn cảm thấy mình vô cùng rác rưởi, vô dụng và ác độc. Chẳng những cậu không làm tròn trách nhiệm là một anh trai, đáng sợ hơn cậu lại còn lấy đi lần đầu quý giá của em ấy, khiến cho em ấy sợ hãi kêu gào...Thế nên cho dù em ấy có tha thứ cho cậu, cậu vẫn không thể tha thứ cho bản thân mình được.
Cậu muốn chuộc lại sai lầm của mình, muốn cho tâm hồn thanh thản, vậy nên mới chọn cách tiêu cực, ngu ngốc đến như vậy. Bởi cậu đã quá mệt mỏi, chỉ có thể nghĩ đến cách đó mà thôi.
Thế nhưng, cái việc làm “ngu ngốc” của cậu lại kích hoạt cơn lửa giận ngút trời của Tiểu Ngọc. Việc làm này còn đáng sợ hơn việc bỏ rơi em ấy hàng trăm lần, thử hỏi một cô gái mới lớn như Tiểu Ngọc làm sao chịu nổi chứ.
Không hề nói bất cứ một điều gì, Tiểu Ngọc không biết lấy từ đâu ra một sợi dây thừng, từ từ đi đến đằng sau Lâm Thần, ra lệnh cho Nguyệt Sương:
“ Cô hãy giữ chặt, đừng để cho anh ấy cử động.”
Ánh mắt âm u vô cùng đáng sợ cộng thêm lời nói lạnh lùng đến cực điểm, thân thể Nguyệt Sương không tự chủ run rẩy, vẻ mặt căng thẳng gật đầu. Hai bàn tay cô cũng bắt đầu giữ chặt hơn, chờ đợi hành động tiếp theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/3491627/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.