Uất ức, tủi hờn, ghen tuông... toàn bộ cảm xúc tiêu cực của Tiểu Ngọc bấy lâu nay như muốn trút hết ra. Cô cảm thấy toàn bộ thế giới trước mặt như đang phản bội mình. Người mà cô yêu nhất, thậm chí coi là sinh mạng lại đang né tránh cô. Thử hỏi cô làm sao chịu nổi chứ.
Tại sao ông trời lại bất công đến như vậy? Chính cô là người quen anh ấy, thân thiết nhất với anh ấy. Ngày ngày ở cùng nhau, ăn cùng nhau, đi chơi cùng nhau... thân thiết hơn cả cặp đôi yêu nhau.
Ban đầu, cô cứ nghĩ là mình chắc chắn sẽ có thể có được anh ấy, có một câu dân gian người ta hay nói: “ Nước chảy đá mòn”. Cô tin tưởng chỉ cần giữ vững tình cảm như vậy, sẽ có một ngày anh ấy sẽ chấp nhận cô, thậm chí vượt qua giới hạn anh em thường ngày.
Không một ai có thể cướp anh ấy từ cô, cô muốn sở hữu anh ấy, muốn chiếm anh ấy làm của riêng. Cô muốn được anh ấy âu yếm, xoa đầu, dẫn đi chơi...làm những chuyện tình ái bí hiểm.
Anh ấy còn rất sợ nữ sinh, thậm chí suốt những năm học thì chỉ ở bên cạnh cô. Điều này khiến cho cô trở nên chủ quan, luôn luôn nghĩ rằng mình là kẻ chiến thắng.
Thế nhưng, kẻ chiến thắng như cô hiện tại lại trở thành kẻ thất bại. Anh ấy chẳng những đã bị cướp bởi cô gái khác, hơn nữa chính cô lại là kẻ bị anh ấy xa lánh. Cô hối hận, hối hận vì đã không chiếm lấy anh ấy từ sớm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/3470424/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.