Ánh mắt Trần Khải Minh nhìn chằm chằm Lâm Thần giống như muốn nhìn xuyên thấu suy nghĩ của cậu ấy. Hai tay đan xen vào nhau, vẻ mặt nghiêm túc chờ đợi Lâm Thần.
Lâm Thần rất bình thản nhìn Trần Khải Minh, cho dù hiện tại xung quanh chỉ toàn là người của ông ta nhưng cậu vẫn chẳng hề có chút sợ hãi nào. Thậm chí, cậu còn thư thái ngồi dựa vào ghế, vẻ mặt thoải mái nói:
“ Suy đoán thôi!”
Nghe thấy lời này, trong lòng Trần Khải Minh như có dòng lửa đang đốt cháy lấy thân thể hắn. Thật không thể ngờ là hắn lại bị một tên nhãi con này trêu đùa hết lần này đến lần khác...
Tuy nhiên, rất nhanh ông cố gắng áp chế lại tâm tình của mình. Tức giận thì tức giận nhưng không được mất đi lý trí. Dù cho Lâm Thần suy đoán nhưng ông vẫn phải tìm hỏi cho rõ, nếu không thì toàn bộ kế hoạch xây dựng từ trước đến giờ sẽ tan thành mây khói.
Trần Khải Minh cũng ngồi dựa vào ghế, vẻ mặt hài hước nhìn Lâm Thần, châm biếm cười:
“ Haha... nhóc con này thật là hài hước!!! Chuyện này mà mày dám nói như thế được sao?”
Lâm Thần cũng chẳng hề sợ hãi, khuân mặt nhìn lên trời trông vô cùng soái khí, một tay gõ gõ tay cầm ghế, bình tĩnh nói:
“ Dù sao thì ông đâu có tha tôi rời khỏi đây! Việc gì mà phải hỏi nhiều như vậy?”
Trần Khải Minh nghe được lời nói này, ông không tự chủ mà vỗ vỗ tay, vẻ mặt tán thưởng nhìn Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/3374958/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.