“Anh...anh nói cái gì vậy?” Nguyệt Sương xẩu hổ, vẻ mặt đỏ ửng không dám nhìn Lâm Thần.
Bộ dạng có bao nhiêu xấu hổ, bao nhiêu oan ức đều được em ấy bộc lộ một cách vô cùng rõ rệt.
Nếu là lúc trước, khi mà trông thấy bộ dạng này, cậu chắc chắn sẽ sợ hãi mà bỏ ngay cái ý nghĩ. Thế nhưng, Nguyệt Sương diễn trò mà là số hai thì chẳng có ai dám đứng đầu cả.
Chẳng biết từ bao giờ, khi em ấy ở cùng cậu thì bản tính lạnh lùng vốn có của một vị tiểu thư đã biến mất. Thay vào đó là bản tính láu cá, luôn luôn muốn được cậu yêu chiều.
Ban đầu, cậu còn tưởng là em ấy chỉ là thiếu tình thương nên mới trở thành như vậy, ai dè càng ở cùng cậu, em ấy càng trở nên xảo quyệt, mưu mô tính toán đủ mọi chiêu trò.
Để rồi... khi mà để em ấy lộng hành, Nguyệt Sương thậm chí còn dám thay đồ cho cậu, một thứ mà chỉ cần nghĩ đến là cảm giác ghê tởm xông tới tận não.
Mặc dù chỉ là em gái “nuôi”, thế nhưng dù sao thì chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được. Nếu tha cho em ấy lần một, chắc chắn sẽ xảy ra lần hai, lần ba...
Thế nên, kể cả Nguyệt Sương có bày ra cái bộ dáng xấu hổ làm người khác xao xuyến thế kia, cậu vẫn tỏ ra khá căng thẳng, đi đến trước mặt em ấy và nói:
“ Tại sao em lại làm điều này!!! Em có biết nếu truyền ra ngoài thì thanh danh em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/3362914/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.