Rất nhanh, chiếc xe đã chạy ra xa khỏi căn nhà. Có lẽ, cậu thanh niên đó không hề biết chính mình lại bị lừa một cách như vậy.
Trên xe, Nguyệt Sương tỏ vẻ hối tiếc ngắm nhìn ngôi nhà từ từ nhỏ dần trong mắt cô, ánh mắt tràn đầy nhớ mong. Cô thật sự rất thích căn nhà đó, mặc dù chỉ sống trong khoảng thời gian rất ngắn.
Không phải là bởi vì căn nhà đó tốt hơn căn nhà cũ, mà là bởi vì ở đó chỉ có hai người sống cùng nhau, đó là cô với người cô yêu -Lâm Thần.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi mà thôi, chính căn nhà đó đã cho cô không biết bao nhiêu lợi ích, mọi ước mong từ lúc trước đối với Lâm Thần đều được thực hiện một cách trọn vẹn. Điều này khiến cho cô vô cùng biết ơn nơi ấy...
Cô rất mong là có thể sống với anh ấy thật lâu, thế nhưng cô cũng hiểu hoàn cảnh hiện tại, nếu như không nhanh rời đi thì chắc chắn Linh Nhi sẽ tìm đến cửa, khi đó thì cả cô và anh ấy đều sẽ gặp nguy hiểm.
Khác với Nguyệt Sương, Lâm Thần lúc này lại chẳng hề có chút nhớ nhung nào căn nhà đó, vẻ mặt cậu lộ rõ sự căng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm radar trên xe.
Cậu đã gặp người của Linh Nhi, điều này tức là sao? Rất có khả năng là sẽ có rất nhiều tai mắt ở đây. Mà đã có nhiều tai mắt thì tức là cậu rất có khả năng sẽ bị lộ.
Trên xe bây giờ lại có Nguyệt Sương, cậu không sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/3357420/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.