Nhìn thấy ánh mắt mong chờ cùng với khuôn mặt dễ thương ngây thơ này, không hiểu sao trong thâm tâm cậu lại tràn ngập cảm giác “tội lỗi”.
Mặc dù chuyện này là bắt buộc, cộng thêm việc cậu đã bịt kín mắt, thế nhưng cái cảm giác “tội lỗi” đó vẫn ám ảnh tâm trí cậu, giống như chính cậu đang “vấy bẩn” một cô gái trong sạch vậy.
Vẻ mặt tràn đầy tội lỗi, cậu thở dài một hơi rồi nhìn Nguyệt Sương bằng ánh mắt cưng chiều:
“ Anh xin lỗi vì lúc đó không hỏi ý kiến em. Tuy nhiên, anh thề với trời là không nhìn thấy gì cả...anh không muốn em bị cảm lạnh.”
Cậu giải thích rõ ràng như vậy rồi, thế nhưng cái biểu cảm bất mãn của em ấy kia là sao? Rồi còn cái ánh mắt dỗi hờn kia nữa? Chẳng lẽ cậu đã làm gì sai?
Cậu càng ngày càng khó có thể hiểu tâm trạng của cô nàng này, nắng mưa thất thường. Cậu lúc này lại rất đồng tình với một câu mà cậu đọc được trong sách: “Hiểu được tâm phụ nữ còn khó hơn mò kim đáy bể.”
Dường như thấy Lâm Thần không muốn nói gì nữa, Nguyệt Sương mặc dù đang bị ốm nhưng vẫn cố gắng nắm tay rồi đánh đánh nhẹ vào tay cậu, vẻ mặt giận dỗi cùng lời nói dịu dàng pha lẫn chút đau buồn:
“ Anh nói như vậy...tức là chê em xấu sao?”
Lâm Thần nhíu nhíu mày, trả lời:
“ Em nói gì vậy? Anh đâu có chê em xấu?”
“ Thì đúng rồi còn gì nữa, anh không nhìn thân thể em tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/3353305/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.