Thanh Tuyết cảm thấy bầu trời như sụp đổ, gương mặt cô trắng bệch, một cảm giác như mất một thứ gì đó rất quan trọng mà chính Thanh Tuyết cảm nhận được điều đó:
- Đây không phải là sự thật.... Mình chỉ đang nằm mơ mà thôi...
Cảm giác như không tin vào sự thật tràn ngập trong đầu, cô thực sự không tin Lâm Thần lại rời đi một cách phũ phàng như vậy. Cô còn chưa nói một lời xin lỗi, cô còn chưa tỏ tình mà anh ấy đã đi rồi. Thanh Tuyết cũng chẳng quan tâm đến quần áo mình xộc xệch, một mạch cô chạy ra ngoài.
Nước mắt cô tràn ra như vỡ đê, thực sự cô bây giờ không dám tin là anh ấy đã biến mất ngay trước mắt mình, cô chỉ muốn anh ấy biết được tâm ý của mình.
Mang theo khuôn mặt đẫm lệ, cô chạy ra khỏi phòng. Chính cô còn không biết chạy đi đâu, bây giờ trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất: “Ngăn cản Lâm Thần!” miệng của Thanh Tuyết lẩm bẩm nhưng lời nói đó, cô chạy thật nhanh ra ngoài. Nhưng vì Thanh Tuyết không chú ý nên đã va trúng một người hầu trong nhà.
Người hầu cảm nhận được có một vật thể đâm vào mình, cảm giác đau đớn truyền tới. Tên nào không có mắt vậy, có biết nhìn đường không??? Người hầu tức giận muốn chửi tên vừa lao vào cô một trận té tát. Nhưng khi nhìn người va vào mình lại là cô chủ của mình, tên người hầu biến sắc run rẩy.
-Cô....cô...cô chủ.....
Sắc mặt người hầu trắng bệch nhưng khác với Thanh Tuyết là trắng bệch vì sợ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/334444/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.