Lâm Thần cũng không để ý , khi bị Ngọc Băng đưa tay vào miệng cậu thì cậu cũng không đề phòng được. Khi cảm nhận được trong miệng cậu có cái gì đó, Lâm Thần giật mình bỏ tay Ngọc Băng ra. Nhìn Ngọc Băng nhìn mình với ánh mắt say mê, Lâm Thần cũng hết lời nói với cô nàng này.
Ánh mắt của Ngọc Băng long lanh như sắp muốn hòa thành nước, khuôn mặt xinh đẹp với nụ cười hì hì làm cho Ngọc Băng càng trở lên quyến rũ hơn. Thầy Lâm Thần cầm tay mình , Ngọc Băng kêu rên một tiếng. Lâm Thần thấy thế liền bỏ tay ra, Ngọc Băng lại bắt đầu tỏ ra mít ướt như muốn khóc.
Lâm Thần thấy Ngọc Băng giống như con nít như thế, cậu dừng chế thuốc và bắt đầu ru ngủ cho Ngọc Băng. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải dỗ một cô gái ngang tuổi mình đi ngủ cả, nhưng nếu không làm thì cậu cũng chẳng làm được gì hết.
Nghe thấy Lâm Thần bắt đầu dỗ mình ngủ, Ngọc Băng cũng không còn càn quấy nữa, cô bắt đầu như một con mèo con bắt đầu nũng nịu lại tay Lâm Thần, nếu ai mà thấy cảnh này thì sẽ thấy Ngọc Băng dễ thương đến chết mất. Lâm Thần cũng không ngoại lệ, nhìn thấy cảnh này thì bất cứ người con trai nào cũng sẽ như vậy, rất may là Lâm Thần cũng không để ý nhiều, chỉ biết ru ngủ cho Ngọc Băng ngủ mà thôi.
Ngọc Băng lấy vai của Lâm Thần làm gối, dựa vào Lâm Thần ngủ rất ngoan ngoãn. Thân thể mềm mại của Ngọc Băng dán sát lại người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/334420/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.