Nhìn Lâm Thần có vẻ khó xử, Ngọc Băng có vẻ biết được sự tình này không đơn giản. Cô nhéo lấy vạt áo Lâm Thần, chần chừ nói:
-Anh có chuyện gì muốn nói sao? Anh không quý em nữa à....
Lâm Thần thấy Ngọc Băng lại bắt đầu mít ướt, cậu cũng khá đau đầu. Lâm Thần nhẹ nhàng xoa đầu Ngọc Băng và nói một cách khá nghiêm trọng:
-Thực sự thì tôi đang bị mấy tên khá nguy hiểm truy lùng ráo riết ngoài kia, nhưng tôi cũng không muốn liên lụy đến cô. Xin lỗi...
Thấy Lâm Thần cúi đầu, trong lòng Ngọc Băng cảm thấy hơi nhói nhói, cô hận những đứa dám để anh Lâm Thần của mình như vậy. Nhưng rồi, trong đầu Ngọc Băng bỗng nảy ra một ý, cô tươi cười vui sướng nói:
-Hay là anh làm vệ sĩ cho em đi. Nếu anh giả làm vệ sĩ của em thì chắc mấy tên ngoài kia sẽ không dám nghi ngờ anh nữa đâu.
Lâm Thần chần chừ nói:
-Nhưng như vậy thì sẽ khá cực khổ cho cô! Tôi cũng không muốn làm phiền ai, thực sự thì tôi cũng không giỏi làm vệ sĩ cho lắm!
Ngọc Băng lại kiên quyết nói với khuôn mặt đáng yêu :
-Ý nói của ta chính là như vậy, ngươi là vệ sĩ thì phải nghe theo lời cô chủ chứ!
Lâm Thần cười lên một cách sảng khoái. Cậu thấy cách này cũng khá hợp lý, thực sự cô nàng này có thể giúp cậu trốn thoát được. Nhìn Ngọc Băng nhìn mình với ánh mắt cầu mong. Lâm Thần từ tốn nói:
-Thôi được rồi! Để tôi vào cải trang chút đã.
Lâm Thần xoay người đi cải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/334417/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.