Trên con đường phố se se lạnh của mùa đông, tuy rằng mặt trời đã lên cao, ánh nắng tỏa ra mang theo hơi ấm nhưng nó cũng không thể nào xóa nhòa đi được đi cảm giác lạnh này, Lâm Thần bước đi thật vội vàng, giống như có chuyện gì đó vô cùng gấp gáp.
Không hiểu sao, cậu đã mặc đủ ấm, che hết toàn bộ cơ thể, một cơn gió cũng chẳng thể lọt qua, thế mà ngay lúc nãy, cậu lại có cảm giác lạnh gáy, thực sự rất kỳ lạ.
Rất nhanh, cậu bỏ qua cái cảm giác này, hai chân nhanh chóng bước đi, hòa nhập cùng với cuộc sống đô thị nhộn nhịp.
Sau năm phút, cậu đã đi đến quán cà phê mà người kỳ lạ chỉ dẫn trong điện thoại đó. Khi cậu tiến vào, nhìn xung quanh, một thân ảnh đã hấp dẫn sự chú ý của cậu.
“ Không ngờ lại là bà ấy!!!” Lâm Thần nói nhỏ.
Tuy rằng người đó ăn mặc kín đáo, đeo khẩu trang cùng với mắt kính trông vô cùng bí hiểm. Thế nhưng, cậu cũng nhận ra được, đó chính là mẹ của Nguyệt Sương. Đơn giản vì dáng người của hai mẹ con khá tương đồng nhau, thế nên chỉ cần nhìn dáng ngồi, cậu đã đoán ngay được danh tính của bà ấy rồi.
Không hề nói nhiều, cậu nhanh chóng ngồi xuống trước mặt Nguyệt Lan, ánh mắt căng thẳng nhìn vị phu nhân này, hỏi nhẹ:
“ Cô gọi tôi ra đây là có chuyện gì vậy?”
Phải biết, trừ trường hợp khẩn cấp, chắc chắn Nguyệt Lan sẽ không dại dột gì mà hẹn cậu ra ngoài này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/3342824/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.