Nguyệt Lan nhìn thấy con gái của mình làm ra hành động như thế này, không hiểu sao trong lòng cô lại trào ra một cỗ lửa giận. Trong đầu cô đang tự hỏi: Đây có phải con gái của cô hay không?
Trốn ra ngoài không thèm quay về, thậm chí không thèm báo một câu, lại còn đi cùng với một người con trai...đây chẳng khác nào là một cô gái hư hỏng cả. Thế mà, khi một người mẹ như cô đi tìm, thay vì ra ôm cô rồi khóc một cách thảm thiết, con bé lại chọn cách chạy trốn.
Đau đớn, tức giận và thất vọng... đó là những gì mà một người mẹ như cô đang trải qua. Cô thức trắng mấy ngày, thậm chí cân nặng còn sụt giảm vì không thể ăn nổi... Ấy thế mà, cái lúc mà cô mong chờ nhất lại chính là lúc thất vọng nhất.
Kiềm chế sự nóng giận, vẻ mặt cô vô cùng bình tĩnh nhìn Nguyệt Sương đang run lẩy bẩy, một tay lấy chiếc thẻ màu đen rồi đưa cho phục vụ, nói:
“ Hôm nay tôi bao tất cả cái quán này. Mọi chi phí đều tính vào đây cho tôi. Hiện tại, tôi muốn quán thật riêng tư và yên tĩnh.”
Vừa nói ra câu đó, tất cả những vị khách ở quán đều tỏ thái độ không hài lòng. Cô là cái thá gì mà đuổi chúng tôi đi! Đây là nhà cô chắc! Thậm chí, có một số người còn chuẩn bị đứng dậy phàn nàn với Nguyệt Lan.
Đa số bọn họ đều là những kẻ có tiền, nếu chỉ vì câu nói đó mà bị đuổi khỏi quán thì mặt mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/3314905/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.