Nguyệt Sương cắn lấy chiếc áo của Lâm Thần, vẻ mặt giận dỗi nhìn ra cửa.
Lâm Thần không hề biết, cô ấy đã coi cậu là người trong mộng. Chẳng những thế, cô ấy còn không muốn cậu quen biết bất cứ người phụ nữ nào.
Tuy rằng hai người chỉ là quan hệ thầy trò nhưng Nguyệt Sương đâu có quan tâm. Cô là học sinh thì mến mộ thầy ấy đâu có sao. Đó là một đức tính tốt mà...
Thậm chí, Nguyệt Sương tỏ vẻ giống như mình đang làm chuyện tốt vậy. Cô không muốn những cô gái khác lừa lọc thầy ấy, lẽ ra thầy ấy nên biết ơn cô mới phải chứ.
Nguyệt Sương càng nghĩ, cô lại càng phấn khích. Thậm chí, ý nghĩ của cô càng ngày càng xa so với dự định ban đầu.
“ Mình nên nói chuyện với ba mẹ thầy ấy như thế nào nhỉ? Mình phải mang thứ gì làm lễ vật bây giờ! Một căn nhà hay là một cái công ty???”
Trong lúc Nguyệt Sương còn đang mơ màng linh tinh thì tiếng động bên ngoài làm cho cô bừng tỉnh. Cô nhanh chóng trở về bộ dạng giả vờ ngủ như ban đầu.
Lâm Thần nấu những món này cũng khá nhanh. Tuy nấu nhanh nhưng trên mâm vẫn có đầy đủ các món canh, rau và thịt rất đầy đủ. Cộng thêm trình độ nấu ăn của Lâm Thần, những món cơ bản này trong mắt người khác chẳng khác nào một món xa xỉ chỉ có ở trong các nhà hàng đắt tiền.
Lâm Thần từ từ đặt thức ăn lên bàn. Sau đó, cậu quay sang nhìn Nguyệt Sương...
Thấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/2769166/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.