Lâm Thần cũng không ngờ Nguyệt Sương lại chăm chú nghe như vậy. Với cương vị là một người thầy, cậu đương nhiên rất vui vẻ để “truyền” hết kinh nghiệm nấu nướng của cậu dành cho cô ấy.
Nguyệt Sương cũng là một cô bé hiếu học. Đam mê nấu ăn từ nhỏ, cô rất thích cái cảm giác tự tay mình nấu được một món ăn ngon. Cảm giác mà người khác thưởng thức món ăn do mình làm rồi tấm tắc khen ngon lại càng làm cho cô đam mê việc này. Vì vậy, khi được Lâm Thần chỉ dạy, cô chăm chú nghe không bỏ sót một từ nào.
Lâm Thần cũng rất nhiệt tình chỉ dạy. Nguyệt Sương vừa hiếu học lại có kỹ năng rất cao, vì thế nên chỉ trong một khoảng thời gian, cô ấy đã tự tay làm ra được một món ăn làm từ rau nhưng lại vô cùng hấp dẫn.
Nhìn thành quả của tự tay làm, cô cũng không ngờ mình có thể làm ra một món ăn trông đẹp mắt như vậy chỉ bằng những nguyên liệu vô cùng đơn giản. Cô không nhịn được ăn một miếng, cái vị thanh mát của rau hòa quyện cùng nước sốt đậm đà chua chua ngọt ngọt là một cuộc tấn công mạnh mẽ vào vị giác của cô.
“ Ngon...ngon quá...”
Nguyệt Sương vô ý nói ra. Cô cảm thấy hạnh phúc và hưng phấn vô cùng. Thật ra, cô cũng là một người thường xuyên phải ăn nhiều rau để có thể giữ dáng, chính vì ăn quá nhiều nên cô rất ngán với mấy món ăn làm từ rau này. Có lúc nó làm cô phiền muộn rất nhiều về nó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/2769103/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.