“ Thầy...thầy thật sự không cần ăn đâu...”
Lâm Thần ra hiệu từ chối nói. Cái món mà Nguyệt Sương nấu đối với cậu quá là khủng khiếp. Cậu cảm giác cái bụng của mình đang kêu xin, đây đâu phải món ăn, đây là độc dược thì đúng hơn. Vậy nên lúc này, cậu cố gắng né tránh vấn đề này nhanh nhất có thể...
Tuy vậy, khi cậu nói thế. Nguyệt Sương bĩu môi tỏ vẻ không thích, cứ tưởng như thế là hết và cậu sẽ không phải ăn món này. Tuy nhiên sau đó cậu lại nghe được một lời nói của cô ấy mà khiến cho cậu không biết nên vui hay buồn:
“ Để đền bù cho hành động vừa nãy của em, em...em sẽ là người... là người...giúp thầy.”
Trong tâm trí của Nguyệt Sương, cô vẫn cảm thấy rất có lỗi với Lâm Thần. Tuy rằng anh ta nấu ăn cho cô, nhưng cô cảm giác anh ta không hề có ý đồ gì với cô cả. Cô tin vào trực giác của mình, chính vì thế cô muốn “bù đắp” lại cho anh ta, mặc dù anh ta là một kẻ “biến thái”.
Mà cách đơn giản nhất để đền bù đó chính là cô sẽ cho anh ta ăn hết món cô làm. Nếu cả hai cùng ăn hết thì tâm hồn của cô lúc đó mới bớt lo lắng, nếu thật sự cô không báo đáp thứ gì thì chắc chắn cô sẽ bị thâm tâm dằn vặt suốt đời mất.
“ Để em...em lấy cho thầy”
“ Em không cần làm như vậy...bây giờ em nên về phòng nghỉ ngơi chứ”
Cô cố gắng đứng dậy lấy nhưng lại bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/2769092/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.