“ Hừ... thế anh đã biết sự lợi hại của tôi chưa???”
Nguyệt Sương tỏ vẻ cao ngạo, ánh mắt tinh quái nhìn Lâm Thần cùng đôi môi nở nụ cười hình trăng non trông vô cùng đáng yêu. Lúc này, trong suy nghĩ của cô, những món ăn mà do chính tay cô nấu đương nhiên là vô địch, không có ai có thể nấu được món tuyệt hảo đó. Anh ta nấu được nhiều món thì sao? Dù sao thì chiến thắng đã chắc chắn nằm trong tay cô rồi.
Lâm Thần khi nhìn bộ dạng cao ngạo như vậy, cậu không nhịn được bật cười. Thật sự đây là lần đầu tiên cậu gặp một trường hợp oái oăm đến như này.
“Haha... được rồi được rồi... em là nhất được chưa???”
“ Hừ...anh cười cái gì...tôi không cần anh nhường nhịn”
Nguyệt Sương tỏ vẻ giận dỗi, hai tay khoanh lại rồi ngoảnh đầu sang chỗ khác. Điều này khiến cho Lâm Thần cũng có chút thương xót cho cô ấy. Món ăn cô ấy khủng khiếp như vậy, nếu như để cô ấy phát hiện ra thì chắc chắn cô ấy sẽ vô cùng buồn, thậm chí sinh ra bóng ma. Tuy cậu cũng muốn dạy cho cô nàng này một bài học nhưng đối với một cô bé mới lớn thì việc này chẳng khác nào là đang giết chết tâm hồn của cô ấy cả. Cao ngạo một chút cũng là điều tốt mà.
Tuy nhiên, trong tình cảnh này, cái món ăn khủng khiếp của Nguyệt Sương lại làm cho bụng cậu đau quằn quại. Thật không hiểu nổi cô ấy đã cho vào món ăn này cái gì nữa mà để cho cái bụng cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/2769090/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.