Note: Tác hôm nay hơi mệt nên chương sẽ hơi ngắn một tý nha, rất mong được mọi người thông cảm.
Tiểu Ngọc giống như từ địa ngục trở ra. Một cảm giác xúc động đến tột độ bao trùm lấy tâm trí của cô. Cô rất sợ, cảm giác đó khiến hiện tại cô vẫn còn rất run rẩy. Toàn thân run rẩy cùng với bùn đất và máu trộn lẫn ở bàn tay, ai nhìn vào cũng sẽ rất thương xót. Đương nhiên là cậu nam sinh vừa cứu Tiểu Ngọc đó cũng không phải ngoại lệ.
Cô thấy cậu ta lại gần, hiện tại cơ thể của cô không còn chút sức lực nào. Không lẽ cậu ta cũng muốn giở trò đồi bại với cô sao... không lẽ ông trời muốn tuyệt đường sống như vậy ư...
Tuy nhiên, trái ngược hoàn toàn suy nghĩ của cô. Cậu ấy chỉ quỳ xuống rồi lấy trong túi ra một lọ thuốc, từ từ thoa nhẹ vào vết thương của cô. Một cảm giác đau xót truyền đến khiến cho Tiểu Ngọc không nhịn được kêu:
-Đau...đau..đau..
Cậu nam sinh đó cố dùng động tác ôn nhu nhất có thể, cậu vừa sát trùng vết thương cho cô vừa nói:
-Cô hãy cố chịu một chút. Nếu để lâu vết thương sẽ bị nhiễm trùng...
Lúc đầu thì cô đau đến muốn dãy dụa, nhưng sau khi nghe thấy lời khuyên của cậu ta thì cô cũng bình tĩnh lại một chút. Cô hiện tại cũng rất hoảng sợ, cô rất muốn cảm ơn nhưng miệng của cô không thể cạy ra một tiếng nào...
Cảm giác như cô ấy đang hoảng sợ, cậu nam sinh liền tỏ vẻ nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/2769023/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.