Chương trước
Chương sau
Linh Nhi cùng Lâm Thần trao nhau những nụ hôn nồng ấm ở trên xe, Linh Nhi hiện tại đang rất là hạnh phúc và sung sướng. Cô từ từ hưởng thụ cái cảm giác đó, Lâm Thần ngoan ngoãn như vậy làm cho cô không biết mình nên thưởng cho anh ấy thứ gì đây nữa...

Tuy nhiên, khi anh ấy nhìn mặt cô rồi đột nhiên phụt ra máu ở cạnh. Cảm giác giống như tận thế ập đến trong đầu cô. Cô giống như hoảng sợ cố gắng dựa Lâm Thần vào chiếc ghế, vẻ mặt xưa nay chưa từng hốt hoảng vừa nói vừa lo lắng :

-Anh..anh làm sao vậy.. đừng dọa em.... xin anh đừng dọa em...

Lời nói đó lo lắng đến nỗi ai nghe cũng sẽ phải thương cảm. Linh Nhi cầm lấy bàn tay dính máu của Lâm Thần. Một giọt, hai giọt lệ rơi trên má cô...

Lâm Thần giống như không cảm nhận được cơ thể mình bị sao cả, cậu vuốt ve lấy mặt Linh Nhi rồi ân cần nói:

-Anh xin lỗi vì để em lo lắng... có vẻ như ông trời đang muốn kêu gọi anh đến..khụ..khụ...

Càng ho, máu chảy ra từ miệng Linh Nhi càng nhiều. Linh Nhi tuy bình thường rất lạnh lùng nhưng hiện tại cô không giữ được sự lạnh lùng đó, cô giống như đang gặp chuyện còn đáng sợ hơn cái chết, giọt lệ chảy như mưa. Cô vừa khóc vừa ôm lấy Lâm Thần nói:

-Đừng...đừng lo...em sẽ gọi bác sĩ giỏi nhất thế giới đến chữa trị cho anh... Xin anh đừng...xin anh ..em cầu xin anh đừng bỏ em đi...

Lời lẽ cầu xin chua xót cực điểm. Có vẻ như ông trời cũng hiểu được điều đó nên trời từ từ chuyển sang âm u. Một điều kỳ lạ là không còn bất kỳ ai xung quanh cả. Tất cả giống như một cơn ác mộng vậy. Không khí cực kỳ quỷ dị...

Lâm Thần nghe vậy, cậu lắc đầu nhè nhẹ rồi thở dài nói:

-Có vẻ như anh sắp không xong rồi... Trước khi anh ra đi, xin em hãy...

Chưa kịp nói hết lời, Linh Nhi chỉ thấy Lâm Thần đổ gục xuống người cô. Ánh mắt của Linh Nhi giống như đang không tin những thứ gì đang xảy ra. Tại sao??? Tại sao???

Không có một từ nào để diễn tả cảm xúc của Linh Nhi của lúc này. Cô thậm chí còn không thể tin những gì đang xảy ra. Cô ánh mắt vô thần lung lay người của Lâm Thần, vừa lung lay cô vừa thẫn thờ nói:

-Haha..anh đùa em phải không? Em đang sợ rồi..xin anh đừng trêu em kiểu đó nữa...

Lặp đi lặp lại những hành động đó trong vô thức. Cô chỉ tin là anh ấy đang trêu đùa cô mà thôi... Anh ấy rất yêu cô cơ mà, làm sao có thể bỏ cô mà rời đi như vậy được chứ...

Giọng cô càng ngày càng chứa đựng sự u buồn tột độ:

-Em xin anh..xin anh đừng trêu em như vậy. Anh hãy tỉnh lại và chỉ em lỗi sai đi... em xin hứa là em sẽ sửa chứ đừng trêu em như vậy.. Huhu...

Trời xanh cũng cảm nhận được cảm xúc của Linh Nhi, nguyên một vùng trời trở đen. Nó đen đến nỗi mà từ cửa sổ không thể nhìn thấy cái gì ở bên ngoài nữa...

Linh Nhi vẫn không hề quan tâm, cô quỳ xuống trước mặt Lâm Thần, cô lấy trong túi một chiếc nhẫn rồi vẻ mặt thẫn thờ nhìn Lâm Thần:

-Chiếc nhẫn này anh hứa sẽ tự tay đeo cho em mà... tại sao anh lại thất hứa như vậy...

Một cô gái quỳ xuống để muốn được làm như vậy là một điều ngoại lệ chưa từng có. Tuy nhiên, cơ thể cô ấy phản xạ làm theo vậy. Đến giờ cô vẫn chưa tin những gì đang xảy ra trước mắt...

Không thấy câu trả lời của Lâm Thần. Cô vẫn không tin chuyện đáng sợ đó là sự thật. Cô lấy ở cạnh một chiếc váy cưới màu trắng rất đẹp, vẻ mặt cố gắng hào hứng nhưng nước mắt vẫn cứ chảy:

-Chiếc váy này chính anh đã chọn cho em mà, anh còn hứa là muốn nhìn em mặc nó trong đám cưới... Tại sao...tại sao lại như vậy...

Tình cảm mà Linh Nhi dành cho Lâm Thần không thể dùng câu từ là có thể hình dung được. Tình cảm của cô dành cho anh ấy không thể đong đếm, thậm chí cô có thể sẵn sàng hi sinh bản thân chỉ muốn làm cho anh ấy hạnh phúc...

Lúc này cô muốn tìm chiếc điện thoại để gọi cho bác sĩ giỏi nhất. Cô không tin chuyện này kể cả nó đang xảy ra trước mắt... Tuy nhiên, một điều kì dị xuất hiện, cô lục khắp người cũng không thấy chiếc điện thoại.

Không còn thời gian, cô chạy vụt ra ngoài cửa, cô phải nhanh chóng gọi người của cô đến.

Một điều cực kỳ quỷ dị, vừa bước ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều đen thui. Tuy nhiên, Linh Nhi vẫn chạy về phía trước, cô phải nhanh chóng gọi bác sĩ đến để cứu anh ấy.

Không gian đen như mực, cô không hề biết mình đang đi đâu, đang ở chỗ nào, mọi nơi và mọi thứ cô nhìn đều tối thui. Cô không sợ, tuy nhiên cảm giác cực kỳ quỷ dị khiến cho cô nhăn mày...

Cô ngoảnh đầu nhìn lại chiếc xe thì nó đã biến mất. Linh Nhi càng hoảng sợ hơn, cô chạy lại chỗ cũ, tuy nhiên càng chạy chân cô càng nặng, tất cả mọi thứ trước mắt đều tối đen, cô không biết mình đang đi đâu, ở chỗ nào, cô giống như đang lạc vào hành tinh khác vậy...

Cô càng đi càng mệt mỏi, tuy nhiên cô càng phải đi, cô phải cứu lấy anh ấy, anh ấy là nguồn sống của cô. Không phương hướng, không ánh sáng, không lối thoát... tất cả đang đeo bám lấy Linh Nhi...

Sau một khoảng thời gian dài, Linh Nhi không thể đi được nữa, bàn chân cô dường như không nghe sự điều khiển của cô, nó không hề nhúc nhích. Linh Nhi cắn răng gào lên:

-Mày đi cho tao...tao cần cứu lấy anh ấy...

Tất cả mọi sức lực đều công cốc, bàn chân không hề di chuyển. Càng cố gắng bao nhiêu thì càng mệt mỏi bấy nhiêu. Linh Nhi chỉ biết ngồi xuống, những giọt nước mắt rơi lã chã xuống nền tối đen rồi biến mất..

Lúc này, Linh Nhi nhắm mắt lại rồi nói:

-Em thật sự quá mệt, em xin lỗi... hai chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi...

...

-Linh Nhi ! Linh Nhi ! Cô mau tỉnh dậy...

Đột nhiên, âm thanh trên trời tối đen như mực vọng xuống, ánh sáng từ trên trời bắt đầu chiếu vào mắt cô. Đột nhiên, tất cả mọi thứ trước mắt cô đều trở nên sáng hơn...

Lâm Thần thấy Linh Nhi cuối cùng cũng mở mắt, cậu lúc này mới thở dài một hơi. Khi cậu nhìn thấy Linh Nhi run rẩy rồi kêu tên cậu, cậu thực sự rất sợ, cậu sợ cô ấy đang xảy ra chuyện gì. Điều khiến cậu lo lắng là cậu gọi mãi mà cô ấy không hề dậy, miệng cô ấy chỉ lẩm bẩm:

-Em sợ lắm...anh đừng bỏ rơi em...

Cậu lúc đó cũng sợ, cậu biết là cô ấy đang gặp ác mộng. Mà ác mộng khiến cho một cô gái như Linh Nhi phải run rẩy, nước mắt chảy là đủ hiểu nó đáng sợ như nào rồi.

Rất may, rất may là sau bao cách, cậu cũngc gọi được cô ấy dậy. Nhìn dáng vẻ yếu ớt của Linh Nhi, nó khiến cho cậu vô cùng đau xót. Nó làm trong lòng cậu giống như có một chiếc kim vậy, đau nhói vô cùng.

Bản năng làm anh trai trỗi dậy, cậu dùng khăn lau đi những giọt nước mắt của cô ấy. Hiện tại thân thể Linh Nhi rất yếu, cậu có thể cảm nhận được thông qua sự run rẩy truyền vào tay cậu.

Linh Nhi vừa tỉnh, cô không quan tâm hiện tại cơ thể mình như thế nào. Cô ánh mắt như ngọc dùng tay sờ sờ lấy má của Lâm Thần, nói:

-Anh...có phải anh Lâm Thần không???

Lâm Thần không ngờ đến cả trí nhớ cô ấy cũng bị ảnh hưởng. Cậu không thể nghĩ được mình làm cho cô ấy đến nông nỗi này, vì vậy cậu cố gắng trả lời nhẹ nhàng nhất có thể, cậu gật đầu nhẹ nhàng nói:

-Đúng vậy...

Linh Nhi đột nhiên rơi nước mắt, nghẹn ngào nói:

-Đúng là anh... em sợ lắm...em sợ anh bỏ em mà đi...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.