Một tiếng rơi chén làm cho trái tim tất cả mọi người giống như ngưng đập. Thư ký Linh Nhi hoảng sợ cúi xuống nhặt những mảnh chén bị rơi, kể cả khi đó là mảnh rất sắc nhọn nhưng cô giống như điên cuồng nhặt vậy.
Linh Nhi giống như không tin vào tai của mình, cô nhìn cô giáo đang run cầm cập, nói:
-Cô..cô nói..cậu nam sinh đó tên là Lâm Thần...
Cô giáo lúc này như muốn khóc. Cô có cảm giác hôm nay sẽ là ngày cuối cô ở đây vậy, thực sự tại sao mình lại đen đủi như vậy. Linh Nhi vừa hỏi một chút, cô lập tức trả lời một cách lắp bắp:
-Vâng...vâng ạ..
Linh Nhi nghe thấy được câu trả lời. Một cảm giác hạnh phúc điên cuồng từ trước đến giờ tràn ngập trong đầu cô. Bây giờ miệng cô chỉ nói nhỏ:
-Anh Lâm Thần, em tìm thấy anh rồi, tìm thấy rồi, tìm thấy rồi...
Thư ký nhận thấy cô chủ không bị sao, cô thở dài một hơi. Cô rất sợ những mảnh sứ sẽ làm tổn thương cô chủ, nếu cô chủ bị thương thì.... nghĩ đến hậu quả khiến thư ký của Linh Nhi lạnh sau gáy. Cô rất nhanh đã nhặt đủ mảnh chai, tuy tay cô chảy máu do cứa phải mảnh đó nhưng đối với cô điều này không đáng nhắc tới.
Cả hội trường im lặng, ai ai cũng tim đập thình thịch, đồ mồ hôi lạnh. Các thầy cô giáo đều lo lắng cho Lâm Thần, không biết cậu ấy có quen biết gì với tiểu thư này không. Các thầy cô nếu biết được Linh Nhi đang nghĩ gì thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-lam-nam-nhan-binh-thuong/2768911/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.