Chap 39: Kẻ phóng hỏa
-------------------------
Tường xám trắng, tịch quang ảm đạm từ song cửa sổ gỗ dương chiếu vào phòng, chiếu sáng o.
Nhìn chỗ xa lạ này, Khương Cẩm đang nằm trên giường trong nháy mắt hoảng hốt, nàng không phải lại xuyên qua chứ?
Nàng còn nhớ rõ, một màn cuối cùng trước khi ngất xỉu chính là khi xà nhà rơi xuống. Nhưng trong mộng lại là thời điểm lúc 7, 8 tuổi, hoảng hốt trước đám cháy kia, đám cháy cắn nuốt hơn mười sinh mạng.
Nếu có thể trở lại trước đó thì tốt rồi...
Bất quá người sau đó đi vào đã phá mất mộng tưởng của Khương Cẩm.
Huệ Ninh sư phụ vào đến, mang theo một chén thuốc. Thấy Khương Cẩm tỉnh lại, biểu tình vừa kinh hỉ vừa mang theo oán trách, cuối cùng cũng chỉ còn lại vui mừng trong đó.
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi."
"Huệ Ninh sư phụ?" Khương Cẩm mở miệng, lại phát hiện âm thanh của chính mình khàn khàn vô lực.
"UỐng thuốc mau đi, giọng nói của cô thế này đừng bảo là bị khói hung đến hỏng rồi." Huệ Ninh sư phụ ngồi xuống nhìn Khương Cẩm uống thuốc, thở dài, do dự một chút vẫn nói "Ngươi như vậy mà lòng cũng quá yếu mềm."
Khương Cẩm ngẩn người.
Huệ Ninh sư phụ nghĩ nghĩ, việc này chung qui cũng không gạt được Khương Cẩm. Do dự một chút vẫn nói "Nha đầu nhà ngươi thiện tâm, vì hài tử nhặt về đó mà lao vào đám lửa, nhưng ngươi có biết, cũng có người vì ngươi mà không muốn sống không?
"Liễu Diệp?" Khương Cẩm lúc này mới đột nhiên phải ứng lại, tựa như là thiếu mất chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-ban-banh-bao/874406/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.