Thừa dịp Lâm Nhàn đi trả tiền, Tần Lam nhịn không được cảm thán: "Tiểu Mạn, chị thật nhìn không ra bạn trai em thế mà lại là phú nhị đại."
"Ấy... Cái gì bạn trai, tụi em chỉ là bạn học." Nhan Tiểu Mạn vội vàng giải thích.
"Còn muốn giả vờ trước mặt chị?"
Tần Lam giảo hoạt cười nói: "Chị còn không hiểu rõ em sao? Từ nhỏ đến lớn, em có bao giờ từng thân cận với nam sinh chứ?"
Tâm tư bị chị họ vạch trần, Nhan Tiểu Mạn lập tức đỏ mặt.
Nhan Tiểu Mạn nhìn theo bóng lưng Lâm Nhàn, ngạo kiều nói: "Chúng em thật sự chỉ là bạn học, mời hắn ăn cơm bởi vì thiếu hắn nhân tình mà thôi!"
"Trong nhà Lâm Nhàn rất giàu có phải không?" Tần Lam hỏi.
Đồng hồ hơn 200 ngàn nói mua liền mua, mấu chốt là quá trình từ nhìn thử đến trả tiền, vẻn vẹn chưa một phút...
Mặc dù điều kiện gia đình Tần Lam xem như khá tốt, nhưng cô biết rõ, mình và Lâm Nhàn thực sự không thể so sánh được.
Chiếc Mini Cooper của cô có giá 32 vạn, thế nhưng xe và đồng hồ hoàn toàn bất đồng.
Xe có thể tính là vật phẩm thiết yếu, nhưng đồng hồ lại không thể tính.
Hơn nữa, chiếc xe này bởi vì cô thi đậu nghiên cứu sinh nên cha mẹ mới trả góp để mua cho, mỗi tháng Tần Lam còn phải trả tiền mua xe.
Vì mua chiếc xe này, cả nhà trước trước sau sau bận rộn nửa tháng, dạo qua bảy tám cửa hàng 4S, chọn đi chọn lại rốt cuộc mới dám mua.
Còn Lâm Nhàn thì sao?
Đồng hồ hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-an-tinh-lam-than-hao/57132/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.