Vương Hoành hấp ta hấp tấp chạy tới quầy thu ngân trả tiền, đám người Miêu San San không khỏi liếc nhau, lộ ra vẻ mặt buồn bực.
Trả tiền xong, Vương Hoành phảng phất như hóa thân thành chủ nhân của sinh nhật, bận trước bận sau chào hỏi mọi người vào trong phòng.
Cách ăn mặc của Nhan Tiểu Mạn hoàn toàn khiến Vương Hoành kinh ngạc.
Gã cảm thấy tối nay là cơ hội tốt, nhất định không thể bỏ qua.
Nhìn thấy một màn này, Lâm Nhàn cười nói: "Thân yêu, mị lực của cậu thật lớn."
"Cậu còn cười, mình bị Vương Hoành phiền đến chết thôi." Nhan Tiểu Mạn tức giận trợn mắt nhìn hắn.
Cả nhóm vào phòng, liền nhìn thấy Vương Hoành đang giúp lấy nhân viên phục vụ khui rượu.
Miêu San San dở khóc dở cười bảo: "Vương Hoành, cậu đừng khui, chúng tôi uống không uống rượu đâu."
"Không sao, uống không được thì thôi, mấy chai rượu mà thôi, cũng không đáng mấy đồng tiền!"
Vương Hoành khoát tay, tiếp tục trang cmn bức.
Cmn, đây là vấn đề tiền sao?
Chúng tôi căn bản không muốn uống rượu, hiểu chứ?
Miêu San San muốn nói lại thôi, cuối cùng đành phải thở dài ngồi ở trên ghế sa lông, tùy ý Vương Hoành biểu diễn.
Lâm Nhàn không lo nhiều như vậy, vừa vào phòng, hắn và Nhan Tiểu Mạn liền rúc ở trong góc, vừa ăn hoa quả vừa tâm sự, khỏi phải nói có bao nhiêu thich ý.
Bận rộn hết mấy phút, Vương Hoành mới rảnh rỗi, muốn tìm Nhan Tiểu Mạn lấy lòng, thế nhưng vừa quay đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-an-tinh-lam-than-hao/1911891/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.