Chương trước
Chương sau






Thánh Thành, là trung tâm hành chính cai nhất Liên Bang, cũng chính là trung tâm của thế giới loài người, sau thời kỳ trải qua Thứ Nguyên Phong Bạo.

Tên của nó là Thánh Thành, bởi vì Thánh Thành kế tiếp Thánh địa Liên Bang, Lục đại anh hùng Liên Bang, trong Thánh địa đạt được đặc thù thể chất, có được lực lượng vô cùng cường đại, có thể lần nữa trấn áp nhân loại, thành lập một chính quyền ổn định, làm giảm bớt nhiều tai họa và chiến tranh, khiến nhân loại hòa bình hơn.

Chu Văn ba người đi tới Thánh Thành, nơi này tại Thứ Nguyên Phong Bạo về sau mới thành lập mới thành thị, lối kiến trúc so với loại cổ thành như Quy Đức phủ, Lạc Dương khác biệt, thoạt nhìn có loại cảm giác hiện đại, trên đường khắp nơi đều thấy pho tượng Lục đại anh hùng.

Lục đại anh hùng cứu nhân loại ra khỏi tai nạn, bọn họ nhận được vinh dự cao nhất của Liên Bang, hết thảy người dân Liên Bang đều vĩnh viễn nhớ tên của họ.

Chỉ đối với Chu Văn mà nói, cái này cũng không là một chuyện tốt, bởi hậu đại Lục đại anh hùng rất có thể đối đầu với hắn.

Không nói tới ân oán của An Thiên Tá cùng sáu anh hùng gia tộc, chỉ tính ân oán của Chu Văn đối với nhà Tạp Bội, chỉ sợ cái nhóm này sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

A Sinh đã sớm đã đặt xong gian phòng, an bài Chu Văn cùng Lý Huyền ở lại, lúc này mới lại bắt đầu liên hệ đủ loại công việc tiến vào thánh địa.


Bởi bọn hắn tại Tần Lĩnh trễ nải mấy ngày, mặt khác những người trẻ tuổi tham gia tranh đoạt chiến, hầu như đều đã đến đủ, Chu Văn cùng Lý Huyền xem như hai người cuối cùng.

- Bộ trưởng, Chu Văn đã đến Thánh Thành, tiến vào khách sạn Gothic.

Tầm mắt Lệ Tư lấp lánh, nắm đấm siết chặt.

Nếu nói Nguyên Khí của mình bị phế, Lệ Tư nàng có thể chịu đựng, nhưng Ước Hàn vì nàng mà chịu nhục, đã khiến nàng hận không thể lập tức tiến lên giết Chu Văn.

- Ta biết, có A Sinh bồi cạnh hắn, mà bọn hắn trên danh nghĩa dù sao cũng tới Liên Bang tham gia thí luyện tại Thánh địa, chúng ta không thể trắng trợn mang Chu Văn đi, cứ dựa theo lời ngươi nói lúc trước, ngươi có gắng liên lạc những người trẻ tuổi ở những nhà khác tham gia thí luyện, để bọn chúng bên trong Thánh địa chiếu cố Chu Văn một chút.

Kiều Tư Viễn nói ra.

- Bộ trưởng xin người yên tâm, coi như ta không có ra mặt, những nhà khác cũng không để Chu Văn dễ chịu. Năm đó, An Thiên Tá đem một đời hậu đại Lục đại anh hùng phế đi, Chu Văn đại biểu An gia tới, tất cả bọn chúng tất nhiên sẽ trả thù, giống như An Thiên Tá trước đây đã từng làm, phế Chu Văn đi.

Lệ Tư nói ra.

- Chu Văn người này không đơn giản, hắn có thể đánh bại Ước Hàn lúc Ước Hàn dùng Thẩm phán chi quang, thực lực như vậy, tính trong hậu đại Lục đại anh hùng cũng không có bao nhiêu người có thể làm được. Mà An gia tự tin cử hắn tới, tự nhiên có chút nắm chắc, tốt nhất ngươi nên chủ động liên hệ những thành viên của nhà khác cùng hành động, đảm bảo kế hoạch lần này không xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn.

Kiều Tư Viễn không giống Lệ Tư, lạc quan như vậy.

- Ngài yên tâm, ta đã liên hệ vài người có quan hệ tốt với nhà chúng ta, cùng Ước Hàn hành động, chắc chắn không xảy ra vấn đề.

Lệ Tư nói như tính trước:

- Đây là Thánh địa, không phải An gia tại Lạc Dương, Chu Văn lần này có chạy đằng trời.

Kiều Tư Viễn hơi gật đầu, dừng một chút lại hỏi:

- Có liên lạc Lan Thơ không?

- Không có, hắn gần đây không thấy tăm hơi, không biết đi nơi nào, sợ không đến ngày Thánh địa mở ra, hắn sẽ không trở về.

Lệ Tư nói.


- Tận lực liên hệ với hắn, nếu có Lan Thơ ra tay, chắc hẳn không có sơ hở nào.

Tư Viễn nói ra.

Lần đầu tiên tới Thánh Thành, Lý Huyền đi dạo phố, nói muốn nhìn Thánh Thành đến cùng cùng Lạc Dương có cái gì khác biệt, Chu Văn nhưng không có hứng thú như thế, lưu bên trong gian phòng của mình chơi game.

Chu Văn dùng công năng của điện thoại thần bí xem xét tư liệu của chuôi trúc đao này cùng mảnh vỡ vỏ trứng, kết quả không có phát hiện điều gì đặc biệt, hai đồ vật này không bị công năng điện thoại khóa, tự nhiên không thể thu vào bên trong đồ chơi.

Chu Văn đành phải đem bọn nó bỏ vào trong không gian hỗn độn châu, Chu Văn vốn muốn mượn nhờ lực lượng hỗn độn châu, đem Chaos 《 Hỗn Độn Đệ Nhất Trật Tự 》 tăng lên tới Truyền Kỳ cấp, nhìn một chút có thể có được dạng gì mệnh cách.

Nhưng hỗn độn châu không hiện lên những cái bóng kia và chữ viết lần nào nữa, Chu Văn không còn cách nào khác để tăng lên.

Tiểu điểu nhỏ trên bàn mặt nhảy tới nhảy lui, Chu Văn mua một chút hoa quả cho nó, tuy nhiên thấy nó không thèm chút nào.

Thời gian mấy ngày trôi qua, tiểu điểu không ăn uống một chút nào, ngay cả nước cũng không uống, nhưng Chu Văn không thấy nó suy yếu tẹo nào, vẫn y nguyên bộ dáng mười phần khỏe mạnh.

Ban đầu Chu Văn tính toán phải cày nát mấy cái Phó bản, cày một chút không biết có thể đem thuộc tính tăng lên đến 20 được không, nhưng tiểu điểu tuyệt đối không an tĩnh, nhảy tới nhảy lui trên người hắn, hót chi cha chi chít không ngừng.

Chu Văn không để ý tới nó, nó còn nhảy trên đầu Chu Văn, dùng miệng chim mổ đầu Chu Văn.

- Ngươi đến cùng muốn làm gì?

Chu Văn cầm chim nhỏ từ đỉnh đầu lấy xuống, có chút buồn bực chất vấn.

Vốn tưởng cho rằng, những lời mình nói như đàn gảy tai trâu, tiểu điểu nghe căn bản không hiểu, nhưng không ngờ tiểu điểu như thế nào lại hiểu được, nhảy lên mặt bàn, dùng mỏ ngậm một quyển tạp chí nâng lên, lật lật đến một trang, dùng móng vuốt giữ lại.

Chu Văn tò mò nhìn thoáng qua, thấy trang tạp chí tiểu điểu giữ lại, lại là một bài quảng cáo, mà nội dung bài quảng cáo liên quan tới một cửa hàng bán trứng Phối sủng.

- Ngươi muốn ăn cái này?

Chu Văn khiếp sợ nhìn chim nhỏ hỏi.

Chim nhỏ quả nhiên nghe hiểu được hắn nói chuyện, lập tức gật đầu.


- Cái này không có, ta có một trứng Truyền kỳ Phối sủng, ngươi ăn tạm trước đi.

Chu Văn lấy ra một viên trứng Truyền kỳ Phối sủng đặt trước mặt tiểu điểu, đây là trứng Phối sủng lấy trong xe nát trên bình đài.

Thấy bộ dạng ghét bỏ của tiểu điểu, Chu Văn còn nói thêm:

- Quả trứng Sử thi kia, ta không có tiền mua cho ngươi, ngươi không nên nghĩ nhiều nữa, nếu ngươi không ăn trứng Phối sủng này, một viên cũng không có cho ngươi đâu.

Nhìn giá khởi điểm thật nhiều số không đằng sau, Chu Văn không có bất kỳ hứng thú gì, tiểu điểu muốn ăn những Phối sủng đó, khó tránh khỏi suy nghĩ hão huyền.

Tiểu điểu nhìn Chu Văn trừng mắt, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ cúi đầu, dùng miệng mổ trứng Truyền kỳ Phối sủng kia, thoạt nhìn ăn vô cùng không tình nguyện.

Chu Văn cũng không có cách, có thế mang trứng Phối sủng cho nó ăn, Chu Văn đã tương đối đau lòng, chứ đừng nói đến trứng Sử thi Phối sủng, căn bản không có khả năng cầm lấy.

Nghỉ ngơi hai ngày, A Sinh dẫn bọn hắn đi tới chỗ báo danh tại Thánh địa, thời điểm bọn hắn tới chỗ, đã có rất nhiều người trẻ tuổi đều báo xong tên.

Lúc Chu Văn ghi tên, viên quan phụ trách xét duyệt nói ra An gia Lạc Dương, tầm mắt nhiều người trẻ tuổi hướng về bên Chu Văn, thậm chí có mấy người bắt đầu xắn tay áo.

Ước Hàn đứng trong đám người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Văn, trong mắt lập loè sát cơ.

- Lão Chu, thoạt nhìn chúng ta dường như rất được hoan nghênh.

Lý Huyền tự nhiên nhìn thấy không thích hợp, cố ý nói ngược lại.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.