Chương trước
Chương sau




Bên trong gian phòng khách sạn, vẻ mặt A Sinh cổ quái nhìn Chu Văn.

-Sự tình chính là như vậy, có vấn đề gì sao?

Chu Văn đem sự tình trải qua trong Thánh địa, nói lại một lần.

-Không có vấn đề, ngươi yên tâm đi thôi, chuyện còn lại giao cho ta.

A Sinh không do dự nói thẳng.

-Vậy được, ta trở về chuẩn bị một chút.

Chu Văn nói xong trở về phòng, đem viên biến dị Phi Thiên Nguyên Khí kỹ kết tinh hấp thu.

Trước đó bởi yêu cầu thuộc tính, Chu Văn không không luyện được, hiện tại thuộc tính tốc độ tăng lên 21 điểm, đạt đến yêu cầu, vừa vặn luyện hóa, về sau đi đánh với Lan Thi một trận.

-Văn thiếu gia, ngươi phải cẩn thận với tên Lan Thi này, mặc dù danh tiếng của hắn không bằng Ước Hàn, Hạ Băng nhưng trong đám hậu bối của Lục đại gia tộc hiện tại, người đáng sợ nhất là Lan Thi.

A Sinh nói.

-Ta biết.


Coi như A Sinh không nói, Chu Văn cũng cảm giác được.

-Hắn còn có cái ngoại hiệu gọi Vô Âm.

A Sinh tiếp tục nói.

-Vì sao gọi là Vô Âm? Nguyên Khí quyết của hắn có liên quan đến âm hệ sao?

Chu Văn tò mò hỏi.

A Sinh nói:

-Trên thế gian có đủ loại âm thanh, mỗi loại âm thanh đều có quy luật vận động của chính mình, mỗi sinh mệnh đều phát ra âm thanh của riêng mình, đó là bằng chứng về sự tồn tại của nó trên thế giới này, có điều có âm thanh lớn, có âm thanh nhỏ mà thôi.

Chu Văn không hỏi thẳng vì sao Lan Thi có ngoại hiệu là Vô Âm, nhưng Chu Văn suy đoán, Vô Âm, là thời điểm hắn phát ra âm thanh, toàn bộ thế giới sẽ thay đổi, an tĩnh lại, không còn tạp âm khác, chỉ còn một loại âm thanh duy nhất.

Trở lại gian phòng của mình, Chu Văn đem khối Biến dị phi thiên Nguyên Khí kỹ kết tinh lấy ra, hắn dùng điện thoại thần bí chụp viên kết tinh, vào trong trò chơi trong điện thoại di động.

Nhân vật tí hon cầm Biến dị Phi Thiên kết tinh, trực tiếp lựa chọn hấp thu, tuy nhiên lại được nhắc nhở vô phương hấp thu.

Chu Văn đem Nguyên Khí quyết hoán đổi thành Tiểu Bàn Nhược Kinh, lúc này mới không xuất hiện nhắc nhở không cách nào hấp thu, kết tinh lập tức hóa thành từng tia từng sợi hắc bạch khí tức dung nhập vào trong thân thể Nhân vật tí hon.

Chu Văn chỉ cảm thấy trong thân thể có một một luồng tiên khí không tên đang chảy, khiến thân thể của hắn như khinh khí cầu, sắp bay bổng.

Sau một hồi lâu, cái loại cảm giác này mới dần dần biến mất, mãi đến khi khôi phục như người bình thường, trong trò chơi hệ thống mới có mới nhắc nhở.

-Hấp thu biến dị Phi Thiên kết tinh, lĩnh ngộ Thiên Ngoại Phi Tiên.

Chu Văn nhìn thoáng qua tư liệu cảu Nhân vật tí hon, trong cột Nguyên Khí kỹ xuất hiện thêm một kỹ năng, Thiên Ngoại Phi Thiên, không phải là Long Môn phi tiên thuật Chu Văn biết.

-Thiên Ngoại Phi Tiên, là Nguyên Khí kỹ biến dị Phi Thiên mới có sao? Có phải là Long Môn Phi Tiên thuật biến dị phiên bản hay không?

Chu Văn nhìn thoáng qua Thiên Ngoại Phi Tiên.

Mặc dù những kỹ năng Phi Thiên khác cũng rất lợi hại, nhưng Chu Văn vẫn thích nhất vẫn là là Long Môn Phi Tiên thuật, thiên hạ Nguyên Khí kỹ vô số, Nguyên Khí kỹ có lực sát thương to lớn cũng nhiều vô số kể, công hiệu đều chỉ có một, cái chính là đánh bại đối phương hoặc là giết chết địch nhân.

Có điều Chu Văn không thích giết người, mà lại vô cùng trân quý sinh mệnh bản thân, Nguyên Khí kỹ Long Môn Phi Tiên thuật này, không thể nghi ngờ là bảo mệnh kỹ năng tốt nhất, đánh không lại người, ta có khả năng chạy, ngươi đuổi không kịp ta, coi như ngươi mạnh hơn cũng vô dụng.

Thiên Ngoại Phi Tiên: Vực ngoại Thiên Tiên phi thăng chi thuật.

Tư liệu giới thiệu rất mơ hồ, có điều hẳn không thể nghi ngờ cùng loại với Nguyên Khí kỹ Long Môn Phi Thiên thuật, Chu Văn cẩn thận cảm thụ tin tức trong đầu của mình, vẻ mặt càng ngày càng kinh hỉ.


Thời điểm sáng ngày thứ hai ăn điểm tâm, Chu Văn thấy Lý Huyền cùng A Lai đang ngồi ở trên một cái bàn nói chuyện.

Nguyên bản Chu Văn muốn tra lai lịch của A Lai, nhưng hôm qua lại bị những người trẻ tuổi lục đại gia tộc nháo trò, khiến chuyện này phải gác lại, A Lai đành phải đi theo bọn hắn đến khách sạn.

Trên đường trở về, Chu Văn nhớ tới chuyện này, vốn là muốn mang theo A Lai đi quan phương tra một chút, xem hắn đến cùng dùng thân phận gì tiến vào Thánh địa, có điều đem sự tình nói cho A Sinh về sau, A Sinh nói Chu Văn không cần đi, trong danh sách Thánh địa trúng tuyển, căn bản không có người này, lúc nói A Sinh hết sức khẳng định, nếu như là người trên danh sách, hắn không có khả năng chưa thấy qua.

Điều này khiến Chu Văn hết sức nghi hoặc, nếu A Sinh bảo hắn không thuộc danh sách những người tiến vào, vậy rốt cục hắn từ đâu tới, làm sao hắn đi vào Quỹ Tích thánh điện?

-A Lai, ngươi có tính toán gì không, có hứng thú có thể đi theo bọn ta? Đi theo ta tuyệt đối không sai, cam đoan ngươi ngày ngày ăn ngon uống say, được ngủ với gái xinh.

Lý Huyền tựa hồ đang dụ dỗ A Lai.

A Lai vẻ mặt cổ quái nói:

-Vì sao thế giới thay đổi như thế này?

-Thế giới biến thành cái dạng gì không trọng yếu, nam nhi bốn biển là nhà, ở đâu không giống nhau? Ngươi về sau nếu theo ta, ta cam đoan tiền đồ của ngươi hơn nhiều so với việc làm thủy thủ trước đây.

Lý Huyền vỗ bả vai A Lai nói.

Chu Văn nghe có chút kỳ quái, Lý Huyền mặc dù không phải một người xấu, nhưng hắn cũng không có tốt đến mức tích cực làm từ thiện như vậy, điều này hoàn toàn trái ngược với tính cách của hắn.

A Lai không có trả lời, thấy Chu Văn đi tới liền hỏi:

-Chu Văn, ngươi nói ta từ bên trong Quỹ Tích thánh điện đi ra, ngươi cũng tiến vào Quỹ Tích thánh điện, ngươi có biết vì sao ta lại tới nơi đây?

-Ngươi thật sự không nhớ gì sao? Ta nhớ ngươi hình như vào Quỹ Tích thánh điện, để tìm hiểu sự tình xảy ra trên chiếc thuyền.

Chu Văn hỏi.

A Lai lắc đầu:

-Ta chỉ nhớ, thuyền phụ thân gặp được gió lốc, sự tình phát sinh sau này, ta đều không nhớ gì cả.

-Không cần gấp, ngươi cứ suy nghĩ từ từ, nếu ngươi không có chỗ nào đi, không ngại tới chỗ của hắn, hắn có tiền, ngươi không sợ chết đói.

Chu Văn nói.

-Đúng đúng đúng, tới chỗ ta, cái gì cũng tốt nhất.

Lý Huyền vậy mà tuyệt không phản bác, khiến Chu Văn cảm giác càng thêm kỳ quái.


Ăn điểm tâm xong, A Lai nói muốn đi ra ngoài đi một chút, nhìn một chút thế giới bây giờ thay đổi như thế nào, thế nên chỉ có một người đi ra.

Chu Văn thấy A Lai đi xa, lúc này mới hỏi Lý Huyền:

-Ngươi làm gì nhiệt tâm như vậy, cái này cũng không giống như là cách làm người của ngươi, thành thật khai báo, ngươi đến cùng có ý đồ quỷ quái gì?

-Ngươi còn chưa phát hiện gì sao?

Lý Huyền khoa trương nhìn Chu Văn nói.

-Phát hiện cái gì?

Chu Văn nhíu mày hỏi.

-Cái tên A Lai kia rất mạnh.

Lý Huyền thấy câu này còn chưa đủ, lại bổ sung tiếp một câu:

-Đặc biệt mạnh, ít nhất mạnh hơn chúng ta.

-Làm sao ngươi biết?

Chu Văn không hiểu hỏi, A Lai cũng không có biểu hiện ra năng lực chiến đấu đặc biệt gì.

-Trước đó ta không phải dùng dây thừng trói hắn trên lưng Phối sủng sao? Dây thừng kia do Truyền kỳ Cửu tiết xà biến thành, nếu như ta bị trói buộc, căn bản không thể làm gì, nhưng mà tên A Lai, tùy tiện phá đứt dây thừng Cửu tiết xà, thoạt nhìn trông rất nhẹ nhàng.

Lý Huyền nói:

-Hiện tại gia hỏa này mất trí nhớ, không có chỗ có thể đi, ta thu lưu hắn, hắn ra thêm chút sức giúp ta làm chút chuyện, đây không phải nhất cử lưỡng tiện sao?








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.