Chương trước
Chương sau




Chu Văn nào lưỡng lự, một chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên chớp mắt vọt qua mười mấy mét, Trúc đao chớp giất chém về phía Hắc Giáp Dạ Xoa quỷ.

Khói đen trên thân Hắc Giáp Dạ Xoa quỷ bùng nổ, chấn Lý Huyền máu tươi cuồng phún, xương cốt trên người bị chặt đứt không biết bao nhiêu cái, nhưng hắn thà chết chứ không thả.

Hắc Giáp Dạ Xoa quỷ không thoát nổi, chuẩn bị mang theo Lý Huyền cùng nhau thuấn di, nhưng lại bị A Lai xông tới ôm một cái chân khác, mang theo hai người cùng nhau thuấn di, tốc độ của hắn rõ ràng chậm hơn rất nhiều, khiến Chu Văn phát hiện bí mật thuấn di của hắn.

Đây căn bản không phải là một loại thuấn di gì cả, đó chỉ là một loại pháp môn di chuyển nhanh chóng, chỉ có điều nó quá nhanh, cho nên thoạt nhìn giống thuấn di.

Lý Huyền liều chết bám lấy hắn, lại bị A Lai kéo, khiến tốc độ di chuyển của hắn chậm hơn nhiều, khiến Chu Văn thấy được rõ ràng quỹ tích di chuyển của Hắc Giáp Dạ Xoa quỷ.

Thiên Ngoại Phi Tiên như điện chớp, từng đạo giăng khắp nơi, chém giết trên thân Hắc Giáp Dạ Xoa quỷ.

Áo giáp cứng cỏi của hắn bị Chu Văn cắt như cắt đậu phụ, trảm ra hàng loạt vết rách.

Sau khi áo giáp rách, bên trong khói đen phun ra ngoài, mắt thấy thân thể của hắn như chia năm sẻ bảy.


Nhưng một màn quỷ dị lại xuất hiện, Hắc Giáp Dạ Xoa quỷ thét dài một tiếng, bao phủ cả vùng quỷ vực, bốn phía Hồng y nữ quỷ cùng Bạch Y quỷ đều hóa thành từng đạo quỷ khí chảy vào áo giáp đen của Hắc Giáp Dạ Xoa quỷ.

Bởi bốn phía quỷ hồn quá nhiều, hàng loạt quỷ khí tràn vào thân thể của hắn, nhanh chóng hồi phục tổn thương của hắn, vốn Hắc Giáp Dạ Xoa quỷ như sắp sụp đổ, bay giờ lại ổn định cục diện.

Chu Văn thầm kêu không ổn, thân thể của hắn sắp đến cực hạn, nếu một kích tiếp theo không thể giết được Hắc Giáp Dạ Xoa quỷ, nếu hắn tiếp tục dùng thêm Thiên Ngoại Phi Tiên lần nữa, có thể có cơ hội giết được Hắc Giáp Dạ Xoa quỷ, nhưng chỉ sợ thân thể hắn không chịu nổi, thời điểm đó thân thể không chịu nổi, tự bạo mất.

Thời điểm Chu Văn cảm thấy không lành nhất, Quỷ Tân Nương một bên rít ra một tiếng, trên thân tán ra một loại vầng sáng màu hồng.

Bên trong lĩnh vực của Hắc Giáp Dạ Xoa quỷ, quỷ khí của nàng cũng bị hút đi, khiến nàng ngay cả chạy trốn cũng không làm được, cuối cùng đành bạo phát tất cả tiềm năng.

Nói là hết thảy kỹ năng, kỳ thật cũng không sử dụng một kỹ năng thiên phú, cũng là kỹ năng Chu Văn không có cách nào sử dụng, Kỹ năng Khắc Phu.

Hồng sắc quang bắn ra, bọn Chu Văn bọ hồng sắc quang soi sáng đều không bị ảnh hưởng gì cả, duy chỉ có Hắc Giáp Dạ Xoa quỷ, bị hồng quang vừa chiếu, lập tức quỷ khí trong thân thể đại loạn, nguyên bản hút quỷ khí vào trong cơ thể tu bổ thân thể, bây giờ quỷ khí đấu đá lung tung, không chỉ không chữa trị thân thể của hắn, ngược lại khiến quỷ khí của hắn cũng chịu ảnh hưởng.

-Chết!

Chu Văn toàn bộ bộ phát lực lượng, nửa chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên càng phát ra khủng bố, hòa thành từng đạo lôi điện giăng khắp nơi trên thân Hắc Giáp Dạ Xoa quỷ.

Bành!

Thân thể Hắc Giáp Dạ Xoa quỷ bị chém vỡ, toàn bộ áo giáp màu đen hóa thành từng mảnh vụn bắn tung tóe, chấn Lý Huyền cùng A Lai ra ngoài.

Chu Văn thu hồi lực lượng Vương Chi Thán Tức, thân thể trở về mặt đất, không đứng vững trực tiếp ngã xuống đất, da của hắn đỏ thẫm, do mạch máu và kinh mạch bạo liệt, lực lượng nghiền ép như vậy kiến xương cốt toàn thân hắn như sắp đứt gãy, nếu như hắn chậm một hồi, không cần Hắc Giáp Dạ Xoa quỷ ra tay, hắn sẽ bị Mệnh cách của mình giết chết.

-Lý Huyền, A Lai các ngươi không sao chứ!

Chu Văn gắng gượng đứng lên, tuy nhiên không thể nào đứng dậy nổi, xương cốt toàn thân đều có vết rạn, ngay cả bất động đều đau không chịu được, chứ đừng nói động.

-Ta không sao, nhưng Lý Huyền hình như không tốt lắm.

A Lai đứng bên trong đống đá vụn, đem Lý Huyền đỡ lên.

-Ta không chết được.


Lý Huyền máu me đầy người, thoạt nhìn như là một huyết nhân, diện mạo cũng không nhận ra được, hết sức dọa người, nếu thân thể hắn không có năng lực khôi phục mạnh, thoạt nhìn không có khởi sắc, liền biết hắn bị thương nặng bao nhiêu.

Vài người vừa nói mấy câu, vẻ mặt vô cùng khó coi, bọn hắn bây giờ cơ hồ không còn năng lực chiến đấu, mà bốn phía Hồng y nữ quỷ đều xông tới, từng cái giương nanh múa vuốt, dường như muốn đem bọn hắn ăn tươi nuốt sống.

Nếu như trước đó bọn Chu Văn không sợ Hồng y nữ quỷ, cho dù nhiều Hồng y nữ quỷ hơn nữa, bọn hắn vẫn tự tin có thể lao ra.

Nhưng bốn người bây giờ, gần như đồng đẳng với phế vật, nào còn năng lực chiến đấu, mấu chốt bọn hắn ngay cả năng lực chạy trốn cũng không có, chỉ có thể ngồi chờ chết.

-Không nghĩ Lý Huyền ta sẽ chết trong tay Hồng y nữ quỷ, cũng được, chết trong tay nữ quỷ xinh đẹp, dù sao cũng hơn bị đám dã thú xấu xí ăn hết.

Lý Huyền cũng biết hôm nay sợ khó may mắn thoát khỏi, nhưng không cảm thấy e ngại, nghểnh đầu nói với Chu Văn:

-Lão chu, ta và ngươi chỉ sợ muốn xuống địa ngục, nếu đến địa ngục, ngươi đừng có quên ta, đến lúc đó hai huynh đệ chúng ta lại đại náo long trời lở đất.

-Được.

Chu Văn cũng biết lần này không sống nổi, gật đầu đáp.

A Lai nhẹ nhàng thở dài:

-Đáng tiếc, ta không thể nhớ lại chuyện trước kia.

Trương Ngọc Trí kéo lấy chân bị thương đến bên bọn Chu Văn, nhưng cũng không chống đỡ được ngã xuống đất, chỉ còn mấy con Phối sủng của Chu Văn vẫn đang chiến đấu, nhưng căn bản không ngăn cản được thủy triểu quỷ hồn, mắt thấy một Hồng y nữ quỷ tìm được kẽ hở nhào tới, trong lòng mỗi người đều tuyệt vọng.

Đột nhiên!

Một đạo quang thiềm qua, khiến bốn phía Hồng y nữ quỷ bay lên không trung, đồng thời một thân ảnh xuất hiện trước mặt nhóm.

-Sinh ca, ngươi không chết!

Lý Huyền thấy người kia, lập tức vui mừng quá đỗi.


Nhưng khi rõ bộ dáng của của An Sinh, vẻ mặt Lý Huyền cổ quái, chỉ thấy quần áo An Sinh chỉnh tề, áo sơmi trắng noãn, ngay cả kiểu tóc đều cẩn thận tỉ mỉ, không có nửa điểm ngổn ngang, trên mặt còn mỉm cười, không có chỗ nào như trải qua kịch chiến.

Mà trước đó hắn chém giết Hồng y nữ quỷ vô cùng hết sức, nhưng dưới một kích này, chém luôn mấy chục cái đầu Hồng y nữ quỷ, điều này hiển nhiên khác biểu hiện của hắn lúc trước.

-Không phải ngươi hại chúng ta chứ!

Lý Huyền mở to hai mắt nhìn An Sinh hỏi.

Vài người Chu Văn đều nhìn An Sinh, An Sinh khẽ cười nói:

-Trước đó, ta không phải nói cho các ngươi, ra sẽ mang các ngươi đi đến mấy cái Dị thứ nguyên lĩnh vực lịch duyệt sao? Cái Dị thứ nguyên lĩnh vực Âm Dương giới mới xuất hiện không lâu. Ban đầu còn định đợi các ngươi sống chết trước mắt mới ra tay cứu, không nghĩ tới các ngươi có thể chém giết được Quỷ Vương, các ngươi bây giờ có cảm thấy rất thành công hay không?

Lý Huyền không nói một câu, trực tiếp chỉ một ngón giữa với An Sinh, hiện tại hắn mới hiểu tại sao ở Lạc Dương, nhiều người âm thầm đều gọi hắn là Phó quan ma quỷ.

An Sinh không tức giận, chủy thủ trong tay vung vẩy, tiện tay chém giết cả đám Hồng y nữ quỷ, khiến chúng sợ hãi chạy trốn, không dám nhào tới.

An Sinh đi đến chỗ Hắc Giáp Dạ Xoa quỷ chết, nhặt được một vật cầm về, nhét vào trong tay Chu Văn:

-Văn thiếu gia, đây là chiến lợi phẩm của ngươi, đây là kỷ niệm có ý nghĩa, trong sinh tử lấy được kinh nghiệm, không có bất kỳ của cải nào có thể so sánh.

Chu Văn không còn khí lực nói chuyện, cầm viên Nguyên Khí kỹ kết tinh, chỉ một ngón giữa với An Sinh.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.