Chương trước
Chương sau




Thời điểm Nhân vật tí hon tiến vào Kiến thành, đã không còn giống lúc trước, không phải sợ đầu sợ đuôi, đối mặt với đoàn kiến, mấy con Phối sủng của Chu Văn có thể giải quyết hết, không cần hắn ra tay.

Thanh lý xong hết thảy kiến, Chu Văn mới đem Phối sủng hướng đến trung ương kiến sào.

Hoàng kim phi nghĩ trực tiếp vọt ra, tốc độ cực nhanh, nhanh hơn cả Quỷ vương sử dụng Quỷ bộ, phóng ra chùm sáng kinh khủng màu vàng óng.

Chu Văn để Đao thuẫn kỵ sĩ xông lên phía trước, để hắn chặn chùm sáng, nhưng cũng chỉ ngăn chở một lần mà thôi, mặc dù sử dụng Nguyên Khí kỹ tấm chắn, nhưng tấm chắn vẫn bị trảm ra thành từng những vết rách, nếu như lần trước khắng định hỏng luôn.

Ngân dực phi nghĩ tấn công bên cạnh, tuy nhiên lại bị Hoàng kim phi nghĩ miểu sát, thân thể cùng cánh trực tiếp bị xuyên thấu.

Đế Thính cũng theo mặt bên công kích, bị chùm sáng chiếu vào, lập tức kêu thảm rút về.

Thuộc tính của nó không khắc chế được lực lượng Hoàng kim phi nghĩ, không giống lúc đối dầu với Quỷ vương.

Có điều Đế Thính cũng rất mạnh rồi, Truyền kỳ Phối sủng bình thường sợ sớm bị miểu sát.

Chu Văn cầm Ba Tiêu Phiến, đột nhiên vỗ một cái, lập tức thổi bay Hoàng kim phi nghĩ ra ngoài.


Nhân cơ hội này, Chu Văn sử dụng Long Môn Phi Thiên thuật vọt tới kén trắng, một mình hắn muốn giết Hoàng kim phi nghĩ quá khó, cho nên Chu Văn vẫn quyết định đi xem viên kén trắng có cái gì.

Tốc độ Hoàng kim phi nghĩ cực nhanh, trong chốc lát xông về, trong mắt bắn ra chùm sáng, trực tiếp muốn giết chết Chu Văn.

Chân Chu Văn đạp mạnh một phát trên vách kiến sào, cả người đột nhiên biến mất, khiến Hoàng kim phi nghĩ ngây ra một lát.

Thời điểm Chu Văn xuất hiện lần nữa, đã đến phía trước kén trắng, một chưởng đánh lên phía trên kén trắng, muốn đập nát kén.

Nhưng nhất kích Đại lực kim cương chưởng, lại khiến Chu Văn cảm thấy như đánh vào lò xo, kén trắng hơi lõm về sau, chấn Chu Văn bay ra ngoài.

Hoàng kim phi nghĩ lập tức xuất hiện đánh bay Nhân vật tí hon, Nhân vật tí hon trực tiếp bị miểu sát, màn hình trò chơi lập tức đen lại.

-Một kích toàn lực của ta, lại không thể gây thương tổn kén trắng tí nào?

Chu Văn có chút kinh ngạc, lòng hiếu kỳ của Chu Văn đối với kén trắng càng nặng hơn.

-Đáng tiếc không thể nào thu Trúc đao vào trong trò chơi, bằng không trong game sử dụng Trúc đao, mở kén trắng dễ dàng hơn nhiều.

Chu Văn muốn thử một lần nữa, nhưng linh dương một bên không vui, chạy tới cắn quần áo Chu Văn kéo hắn ra ngoài.

-Tốt, ta biết rồi.

Chu Văn bất đắc dĩ thu hồi điện thoại, mang linh dương ra ngoài cho nó ăn cái gì.

Trong khoảng thời gian này, Chu Văn đem linh dương ở nhờ Vương Lộc, vốn Chu Văn nghĩ, chỉ cần Vương Lộc cho nó ăn một chút rau quả lạ là được rổi.

Nhưng ai biết khi Chu Văn trở về, con hàng này ngày ngày đều muốn đi căng tin học viện ăn bò bít tết.

-Ngươi là linh dương, ngươi ăn cỏ không?

Chu Văn âm thầm oán thán, đồng thời có chút buồn bực, vốn hắn tùy tiện cho nó ăn chút rau quả là được rồi, không mất bao nhiêu tiền, kết quả bị Vương Lộc làm hư mấy ngày, con hàng này bữa bữa muốn ăn bò bít tết, nếu không phải chuyến đi này, Chu Văn đánh cướp không ít trứng Phối sủng, chuẩn bị bán đi, nếu không không thể nuôi nổi nó.

-Quả nhiên gần mực thì đen, về sau tuyệt đối không để Phối sủng của mình gần Vương Lộc.

Chu Văn theo bản năng sờ lên tiểu điểu trên bờ vai.


Ăn cơm xong, Chu Văn định cầm cầm những quả trứng Phối sủng cầm lấy đi bán đi, vừa vặn cầm tiền đầu tư cho trò chơi của Hoàng Cực, nhiều trứng Phối sủng như vậy, bán một quả kiếm một hai trăm vạn cũng không thành vấn đề, lần này đủ tiền đầu tư.

Nội bộ học viện có thị trường giao dịch, các học sinh có khả năng mua sắm hoặc bán ra trứng Phối sủng của mình, Chu Văn đem những viên trứng Phối sủng có được, dùng điện thoại thần bí quét một lần, kiểm tra thuộc tính của chúng một lần, dùng giấy viết nhãn hiệu ở dưới, mỗi trứng Phối sủng đều ghi rõ chủng loại cùng giá cả, không viết cái gì khác, đây là lần thứ nhất Chu Văn bày bán quầy hàng.

Đi vào thị trường giao dịch, nơi này vắng ngắt chỉ ó hai ba con mèo, căn bản không có người.

Bởi đại bộ phận học sinh đều là Phàm thai, căn bản không dùng được Truyền kỳ Phối sủng, mà trứng Phàm thai lại cực kỳ hiếm, cho nên học sinh không tới nơi này, có thể tới đây đều là những học sinh khá giỏi trong trường.

Nhưng bình thường học sinh tấn thăng Truyền kỳ, đều là học sinh có hoàn cảnh, bọn hắn không thiếu trứng Phối sủng, cũng không phải phiền toái đem trứng Phối sủng của mình đi bán.

Cho nên Chu Văn đang hoài nghi thị trường trống rỗng, không biết có thể bán được trứng Phối sủng hay không.

-Đây không phải Chu Văn à, có phải đến mua trứng Phối sủng hay không? Đến chỗ ta đi toàn cực phẩm trứng Phối sủng..

Trong chợ có hai chủ quán, thấy được Chu Văn, bên trong có một học trưởng tên Lý Ngọc thấy hắn, hai mắt lập tức phát sáng, giống như gặp phải con mồi.

Một quầy bán hàng khác, lại là Hoàng Cực.

-Học trưởng, sao ngươi cũng bán hàng ở đây?

Chu Văn nhìn Hoàng Cực nói.

-Đây không phải thiếu tiền nha.

Hoàng Cực ngượng ngùng nói.

-Đúng rồi, học trưởng không phải ngài cũng đi Thánh địa sao? Ta không ngươi ở đó vậy?

Chu Văn nghĩ đến trước đó, Hoàng Cực nói hắn đi Thánh địa, nhưng thời điểm lần này đi, hắn đặc biệt lưu ý, lại không nhìn thấy Hoàng Cực.

-Ngươi không thấy ta, nhưng ta lại thấy được ngươi, đầy đủ uy phong.

Hoàng Cực giơ ngón cái lên.

-Ta cũng bất đắc dĩ thôi, chuyến đi Thánh địa lần này, học trưởng ngài có thu hoạch gì không?


Chu Văn hỏi.

-Thu hoạch cũng có, lấy được một khỏa thần lực kết tinh, nhưng vật kia không đổi thành tiền được, cho nên ta vẫn đang thiều tiền.

Hoàng Cực nói xon, dò xét trên dưới Chu Văn, híp mắt cười nói:

-Ngươi trong Thánh địa cuỗm không ít trứng Phối sủng, lẩy ra bán không ít tiền nha? Có tính toán đầu tư trò chơi hay không?

-Chờ ta bán lấy tiền, lập tức đầu tư trò chơi của ngươi.

Chu Văn khẳng định nói.

Có điều hắn thầm kỳ quái, Hoàng Cực nói hắn lấy được một khỏa thần lực kết tinh, lại biết được Chu Văn cướp được rất nhiều trứng Phối sủng, vậy hắn chắc chắn đi Thánh địa, nhưng Chu Văn cảm thấy kỳ quái, vì sao mình không thấy hắn.

-Vậy còn chờ gì nữa, nhanh lên quầy bán hàng đi.

Con mắt Hoàng Cực lập tức sáng lên.

Chu Văn bán hành ngay cạnh Hoàng Cực. kết quả ba người ngồi một chỗ ở đó, trừ bọn họ ra, không có một ma nào.

Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lúc nhất thời đối lập im lặng.

Nhàn rỗi nhàm chán, Lý Ngọc nhìn thoáng qua bốn viên trứng Phối sủng của Chu Văn, xem xét giật mình:

-Ta nói Chu Văn, ngươi cũng quá chém đi? Chiết Dực thiên sứ, không phải ở Tây khu mới có sao? Còn có Độc Nhãn Bỉ Mông, đây cũng là đặc sản Tây khu? Băng Sương Chi Hùng, đây là ở Bắc khu, chúng ta căn bản không gặp được ở bên này.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.