Chương trước
Chương sau




Chu Văn nhìn Minh Tú chiến đấu cùng Kim Cương lực sĩ, khóe mắt không ngừng run rẩy.

Minh Tú xác thực lợi hại, đơn thuần kỹ xảo chiến đấu mà nói, thậm chí không thua kém Chu Văn, mà hắn lại am hiểu đủ loại kỹ pháp, dạng chiêu thức gì cũng tinh thông.

Ngươi mạnh như vậy, lại chà đạp một con Kim Cương lực sĩ là có ý gì? Từ đầu đến giờ, Minh Tú đã chiến đấu với Kim Cương lực sĩ hơn một canh giờ.

Rõ ràng hắn có khả năng đơn giản vui sướng giết chết Kim Cương lực sĩ, nhưng hết lần này đến lần khác hắn hung hăng nâng lên đặt xuống, khiến Kim Cương lực sĩ bị chà đạp không thương tiếc, nó bị đánh thê thảm vô cùng, nhưng Minh Tú không chịu cho nó chết.

Ngay cả Chu Văn có chút không nhịn được, người ta là Dị thứ nguyên sinh vật, cứ tra tấn người ta như thế, ngươi thích giết thì giết, không thích giết thì mau mau xéo đi, tra tấn người ta hơn canh giờ, có ý tứ gì? Ngược đãi?

Chu Văn không nghĩ giống Minh Tú, hắn tưởng Minh Tú đang khoe khoang kỹ xảo và năng lực của hắn.

Minh Tú hết sức hưng phấn, hắn đem toàn bộ vốn liếng của mình phô trương ra, thế nhưng Minh Tú quá thiên tài, vốn liếng quá nhiều, cứ như thế biểu diễn, khiến hắn mệt nhừ cả người.

Có điều Minh Tú cảm thấy làm như vậy, Chu Văn mới hiểu rõ tình huống của hắn, mới có thể lập kế hoạch tu hành cho hắn được.


Nếu như lúc trước, Chu Văn có Đế Thính, hắn không cần nhìn Minh Tú, cũng có thể biết vị trí của hắn, quay phim cho hắn.

Hiện tại Đế Thính vẫn chưa tiến hóa xong, con mắt Chu Văn nhìn di động, không có cách nào quay chính xác Minh Tú, cho nên hắn đành nhẫn nại quay, nhưng bây giờ có vẻ không kiên nhẫn.

Cuối cùng Minh Tú đã đánh chết Kim Cương lực sĩ, để Chu Văn thay cảm giác biệt khuất cho Kim Cương lực sĩ.

-Đến lượt ngươi quay cho ta.

Chu Văn đưa máy quay cho Minh Tú.

-Được.

Minh Tú gật đầu, lấy điện thoại di động, quay Chu Văn, đứng ở phía sau hắn.

Chu Văn đã suốt ruột lắm chờ, không còn kiên nhẫn, thấy một con Kim Cương lực sĩ trực tiếp xông tới, rút Trúc đao chặt một nhát vào người Kim Cương lực sĩ, bất mãn nhìn Minh Tú, sau đó quay đầu đi ra ngoài.

-Cuối cùng có thể đi về chơi game.

Chu Văn thầm nghĩ như vậy.

Minh Tú thấy Chu Văn dùng một đao chém chết Kim Cương lực sĩ, tựa như đang suy nghĩ gì.

-Tốt, Đao pháp gọn gàng mà linh hoạt, có điều hình như không có chỗ gì đặc biệt, chẳng qua cái đao kia sắc bén mà thôi. Chờ một chút, nhất định không đơn giản như vậy, Phong Thu Nhạn nói qua, Chu Văn thích nhất đem lời nói của hắn dung nhập vào bên trong hành động, vừa rồi hắn dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn ta, nhất định đang ám chỉ cái gì, bên trong một đao này, nhất định cất giấu bí mật gì, mà ta không thể lĩnh ngộ.

Minh Tú nghĩ thầm.

-Hôm nay cứ như vậy đi, nhiệm vụ tiếp theo ta sẽ thông báo ngươi.

Ra khỏi Vạn Phật động, Chu Văn nói với Minh Tú.

Minh Tú nghe Chu Văn nói như vậy, càng xác định một đao kia của Chu Văn có bí mật, bằng bằng không hắn đưa hai vạn cho Chu Văn, Chu Văn không thể không lập kế hoạch cho hắn.

-Huấn luyện viên yên tâm, trước nhiệm vụ lần sau, ta nhất định có thể lĩnh ngộ.


Minh Tú nói với Chu Văn.

Chu Văn lười dài dòng với hắn, để Minh Tú tự mình trở về, còn hắn đi tới phòng thí nghiệm của Vương Minh Uyên, nghe Vương Minh Uyên giảng bài, Vương Minh Uyên giảng bài kiểu một chút không có, rối loạn, có vẻ không có tác dụng gì, tựa như đang nói chuyện hoặc nói đừa, nhưng sau khi nghe xong, gặp một chuyện nào đó, đột nhiên phát hiện, Vương Minh Uyên giảng câu chuyện nào đó, tựa hồ tương tự tình huống như vậy, khiến Chu Văn đối mặt với những chuyện như vậy, có suy nghĩ đa chiều hơn, không chỉ dựa đơn thuần vào ánh mắt của mình.

Cho nên Chu Văn rất thích nghe Vương Minh Uyên giảng những câu chuyện có nhưng không có, có điều thời gian Vương Minh Uyên giảng không nhiều, thỉnh thoảng mới giảng bài cho bọn họ, phần lớn thời gian bố trí nhiệm vụ để bọn hắn làm.

Hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của Chu Văn vẫn là kéo xích sắt chìm vào Long Tỉnh, mặc dù thực thực Chu Văn tiến bộ không nhỏ, nhưng việc kéo xích sắt vẫn như cũ, cố hết sức, hàn khí bên trên xích sắt rất lợi hại, chứng tỏ đầu Bạch Long trong kia rất khủng bố.

Sau khi trở về, Minh Tú luôn suy nghĩ một đao kia của Chu Văn muốn nói cho hắn điều gì, có điều hắn nghĩ như thế nào cũng không ra, một đao bình thường như vậy, đến cùng có hàm nghĩa như thế nào, khiến Minh Tú hết sức buồn rầu.

Nghĩ tới nghĩ lui, Minh Tú có chút hoải nghi, có phải Chu Văn lừa gạt hắn hay không.

Đến thời gian ước định với Phong Thu Nhạn, Minh Tú cùng Phong Thu Nhạn đối luyện, sau khi xong, hắn đem nghi ngờ nói cho Phong Thu Nhạn.

Phong Thu Nhạn nghe xong nhíu mày suy tư, sau đó hết sức khẳng định nói với Lão hiệu trưởng:

-Dĩ nhiên một đao kia của huấn luyện viên thâm ý sâu sắc, bởi ngươi trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cho nên không hiểu rõ.

-Ngươi hiểu rõ một đao kia?

Nhãn tình Minh Tú sáng lên, nhìn Phong Thu Nhạn hỏi.

-Đương nhiên, ta càng nghĩ đao kia của huấn luyện viên thật sự khéo, thật sự quá đặc sắc, cũng chỉ có người như huấn luyện viên mới thông suốt, mới có thể nghĩ ra diệu pháp như thế, để nhắc nhở ngươi.

Phong Thu Nhạn nghiêm trang nói với Minh Tú, còn nói thêm một câu vỗ đùi huấn luyện viên.

-Ngươi nói một chút, hắn muốn dùng một đao kia nhắc nhở gì ta?

Rõ ràng Minh Tú không tư duy hại não như Phong Thu Nhạn, hắn không nghĩ được một đao kia có hàm ý gì.

Phong Thu Nhạn nhìn Minh Tú nghiêm trang hỏi:

-Ngươi cảm thấy, vấn đề lớn nhất của ngươi là gì?


Minh Tú suy nghĩ một chút nói:

-Học nhiều thứ quá hỗn tạp, không biết mình thực sự am hiểu cái gì, không biết tương lai phải theo con đường nào.

-Được rồi.

Phong Thu Nhạn gật đầu nói:

-Bây giờ ngươi đang đứng trong mê cung, cảm giác mình làm cái gì cũng được, cái gì cũng có thể, nhưng ngươi học không có cái gì đặc biệt tinh thông, cho nên huấn luyện viên dùng một đao bình thường nhất nói với ngươi, một kích bình thường có khả năng trực chỉ yếu hại, mới là thứ thích hợp với ngươi nhất.

-Một kích bình thường có khả năng trực chỉ yếu hại là cái gì?

Vẻ mặt Minh Tú nghi hoặc hỏi.

-Phật gia có một Thiên đường, một cọng cỏ một thế giới, vạn vật đều có Đại đạo, một người sinh mệnh cho nên tinh lực dù sao cũng có hạn, cả đời có thể nghiên cứu triệt để thứ, có thể nói là thiên đại may mắn. Huấn luyện viên dùng một đao kia cho ngươi biết, dùng bản tâm của mình cảm giác, ngươi đến cùng cần gì, không cần để ý người khác nghĩ như thế nào, coi như ngươi đi con đường bình thường, đó là chính ngươi lựa chọn, cũng có thể đi một thông thiên Đại đạo, chỉ cần tiến không lùi, thì có thể đi.

Phong Thu Nhạn càng nói càng xúc động:

-Hỏi chính bản thân ngươi, dùng suy nghĩ bình thường nhất, trực tiếp nhất, tựa như xem nữ nhân, vô luân có bao nhiêu nữ nhân đứng chung một chỗ, mặc kệ trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, ánh mắt của sẽ biểu lộ người ngươi thương yêu nhất, luyện võ cũng như vậy, ngươi luyện nhiều thứ, nên chọn một thứ học chuyên sâu, thứ ngươi thích nhất, đó chính là lựa chọn của ngươi, đó chính là bản tâm của ngượi, là thiên mệnh của ngươi.

-Bản tâm…..Thiên mệnh của ta….

Minh Tú chỉ cảm thấy đầu óc oanh một cái, hồi ức đến chuyện hồi nhỏ của hắn, đó là ký ức hắn vĩnh viễn không bao giờ quên.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.