Chương trước
Chương sau




Nhân sâm hài tử bị Thái Âm Phong cuốn lên không trung, quả nhiên không thể sử dụng được thuật động thổ, trên thân kết sương trắng, Lý Huyền xông tới tóm lấy cánh tay của tiểu oa nhi.

Thân tiểu oa nhi băng lãnh, nhắm mắt không nhúc nhích, bên trên lông mày đều có sương trắng, thoạt nhìn như bị đông cứng.

-Tim không đập, chẳng lẽ chết rét?

Lý Huyền không cảm giác được nhịp tim của tiểu oa nhi, không khỏi nhìn chằm chằm tiểu oa nhi nói.

Tuy đây là Dị thứ nguyên sinh vật, nhưng lớn lên giống hài nhi nhân loại, mà tiểu oa nhi chỉ trêu đùa ba người, không tổn thương bọn hắn, Lý Huyền cũng không có dự định giết nó.

-Không dễ dàng chết như vậy chứ?

Chu Văn sờ lên cổ tiểu oa nhi, quả nhiên tim không đập.

-Hai tên ngốc? Nếu nó thật sự là Dị thứ nguyên sinh vật như Nhân sâm hài tử, bản thân của nó là thực vật, làm gì có tim mà đập?

Vương Lộc liếc mắt nói.


-Vậy ngươi nhìn thử xem, tiểu oa nhi đã chết chưa?

Lý Huyền đem tiểu oa nhi đưa cho Vương Lộc.

Vương Lộc dang tay đón, đã thấy tiểu oa nhi đột nhiên mở mắt, thừa dịp bọn hắn giao tiếp thư giãn, đột nhiên trốn ra ngoài, rơi trên mặt đất không thấy bóng.

Thời điểm xuất hiện, cách xa hơn mười mấy mét, đứng trên một tảng đa đối mặt ba người nhăn mặt.

-Tiểu oa nhi dối trá…

Lý Huyền muốn tiến lên, tuy nhiên bị Chu Văn giữ chặt.

-Được rồi, để hắn đi đi.

Đối sinh vật như vậy, Chu Văn thực sự không nhẫn tâm giết hắn, bắt được cũng không có tác dụng gì.

Lý Huyền gật đầu nói:

-Tốt xấu gì, ta và Vương Lộc đã thu được chỗ tốt, mà cái địa đồ của ngươi, cái gì cũng không mò được, quả nhiên vận khí chúng ta khá hơn một tí. Vương Lộc, Nhân sâm hài tử tuôn ra trứng Phối sủng, có thể làm được những gì?

-Nghe nói Phối sủng Nhân sâm hài tử có năng lực hồi phục Nguyên khí rất mạnh, ngoài ra có Nguyên Khí kỹ trị liệu, đối với chiến lực cá nhân tăng trên diện rộng, có điều Nhân sâm hài tử rất hiếm thấy, trong Dị thứ nguyên lĩnh vực Trường Bạch sơn có tương đối nhiều Nhân sâm hài tử, nhưng đại bộ phận đều là Truyền kỳ, năng lực tương đối kém, còn Sử thi Nhân sâm hài tử hết sức hiếm thấy, ta nghe gia gia ta nói, nếu như có một đầu Sử thi Nhân sâm hài tử, trên cơ bản có thể sử dụng Nguyên Khí kỹ vô hạn.

Vương Lộc nhìn thoáng qua tiểu oa nhi xa xa nói:

-Có điều trên đầu Nhân sâm hài tử có lá nhân sâm, còn tiểu oa nhi này không có, ta nghĩ hắn không phải Nhân sâm hài tử, chẳng qua là Dị thứ nguyên sinh vật hệ Thực vật tương tự mà thôi.

-Nhân sâm hài tử có tác dụng như vậy, như vậy ta nhất định phải đi một chuyến tới Dị thứ nguyên lĩnh vực Trường Bạch sơn.

Lý Huyền nói.

-Nào có dễ vậy, trong Dị thứ nguyên lĩnh vực Trường Bạch sơn có Dị thứ nguyên sinh vật như Nhân sâm hài tử không có tính công kích, thế nhưng bên trong có nhiều tồn tại vô cùng kinh khủng, đừng nói Sử thi Nhân sâm hài tử, muốn thu được một đầu Truyền kỳ Nhân sâm hài tử cũng không phải dễ dàng, nói không chừng mất mạng.

-Không ít người tiến vào Trường Bạch sơn săn giết Nhân sâm hài tử, chỉ cần có trứng Phối sủng Nhân sâm hài tử, có thể bán được với giá trên trời.

Vương Lộc không cho là tiến vào Trường Bạch sơn là ý kiến hay.


-Phối sủng có được năng lực trị liệu, ngoại trừ Nhân sâm hài tử, còn loại khác tốt hơn không?

Chu Văn vẫn muốn có một con Phối sủng có năng lực trị liệu.

-Phối sủng có năng lực trị liệu tương đối ít, Nhân sâm hài tử cũng coi như một loại tương đối tốt, mặc dù có loại khác, thế nhưng không dễ dàng lấy được, tỉ như Linh chi Mã, so với Nhân sâm hài tử còn hiếm hơn, muốn săn giết càng khó khăn hơn. Còn có một số thiên sinh có năng lực trị liệu, thí dụ như ở Tây khu có một loại Thiên sứ có năng lực trị liệu, số lượng rất ít, rất khó đạt được.

Vương Lộc suy nghĩ nói một chút.

Ba người vừa đi vừa nói, dự định muốn về thành phố, nhưng tiểu oa nhi bọn họ gặp, dùng thuật độn thổ chạy chung quanh họ, nhìn bọn họ nhăn mặt, vỗ tay, dường như đang khiêu khích.

Nhưng ba người Chu Văn không muốn giết nó, nên không để ý đến nó, đi về phía trước.

Thấy ba người không để ý đến nó, tiểu oa nhi rất thất vọng, giống hài tử mất đồ chơi yêu thích, kinh ngạc nhìn ba người đi xa.

Ầm ầm!

Ba người Chu Văn đang đi, đột nhiên nghe được nổ vang, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ tiểu oa nhi đang đứng, bị nứt ra thành một cái hầm lớn, một sinh vật cao cỡ nửa cái đầu người, giống chuột giống thỏ, lông đen, cắn cánh tay tiểu oa nhi, đem nó hướng vào trong động.

Chu Văn khẽ nhíu mày, thi triển Quỷ bộ, đồng thời trảm Ma Tinh luân, phong bế lối đi vào địa động cùa Thử Thỏ.

Con Thử Thỏ phản ứng rất nhanh, hai chân đột nhiên phát lực, có thể tránh né Ma Tinh luân, nhanh chóng kéo tiểu oa nhi xuyên vào trong bụi cỏ hướng vào núi.

Lôi thần kiếm Lý Huyền chém tới, như một tia chớp hạ xuống, khiến Thử Thỏ không thể không thay đổi hướng chạy.

Tiểu lão hổ của Vương Lộc đánh tới, bao vây Thử Thỏ.

Tốc độ Thử Thỏ nhanh dị thường, Chu Văn sử dụng Quỷ bộ truy kích, nhưng vẫn bị nó né tránh thành công, tựa hồ có cũng có một loại Nguyên Khí kỹ tăng cường tốc độ.

Có điều dùng mấy lần, Nguyên khí Thử Thỏ có chút không theo kịp, kém chút bị Lôi thần kiếm đánh trúng, thả tiểu oa nhi, chạy vào trong núi rừng trốn.

-Các ngươi trông chừng nó, ta đi một lát sẽ trở lại.

Chu Văn truy kích Thử Thỏ.

Chắc hẳn Thử Thỏ là Sử thi, có điều năng lực của nó có chút đặc biệt, không phải là Dị thứ nguyên sinh vật có tính công kích, có lẽ có chút thu hoạch.


Mà nơi này không phải là Dị thứ nguyên lĩnh vực, nó xuất hiện ở đây, đã coi như sinh vật Phá cấm, tốt nhất đem nó diệt trừ, tránh gây nguy hiểm cho dân thường.

Con Thử Thỏ chạy nhanh chóng, có điều Nguyên khí nó không đủ cung ứng, thời điểm chạy đến một cái sơn cốc, bị Chu Văn một đao chém giết.

Chỉ thấy bên trong thân thể của nó có một khối kết tinh, Chu Văn lấy ra xem xét, là một khối kỹ năng kết tinh.

Chu Văn nhặt được Nguyên Khí kỹ kết tinh, đang chuẩn bị muốn rời khỏi, lại thấy một cái bóng lóe lên, tiểu oa nhi xông ra, vết thương trên cánh tay bị Thử Thỏ cắn đã khép lại, thoạt nhìn không có việc gì.

Tiểu oa nhi nhìn con Thử Thỏ bị giết một chút, lại nhìn Chu Văn một chút, tựa hồ do dự một chút, sau đó chạy tới đằng trước Chu Văn, dùng tay nhỏ kéo góc quần Chu Văn.

-Lần sau cẩn thận một chút, không có ai cứu ngươi đâu.

Mặc dù Chu Văn không bị vẻ bề ngoài đáng yêu che đậy, nhưng tên này quá giống hài tử, thực sự không hạ sát thủ được.

Nhưng tiểu oa nhi không buông tay, lôi kéo quần Chu Văn, y y nha nha như đang muốn nói cái gì, dùng tay chỉ vào sơn cốc.

-Ngươi sẽ không lừa ta chứ?

Chu Văn tự nhiên hiểu rõ ý của tiểu oa nhi, muốn hắn đi vào sơn cốc.

-Y y…

Tiểu oa nhi có vẻ không hiểu Chu Văn nói, cứ lôi kéo góc quần Chu Văn, chỉ tay vào sơn cốc nói.

Do dự một chút, Chu Văn thấy sơn cốc này không phải Dị thứ nguyên lĩnh vực, mà sơn cốc có ba mặt núi vây quanh, bên trong cũng không có thông lộ, sẽ không có nguy hiểm quá lớn, suy nghĩ một chút vẫn đi vào bên trong, muốn nhìn oa nhi này đến cùng muốn làm gì.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.