Chương trước
Chương sau




- Ta mặc kệ hắn có phải là gián điệp hải ngoại hay không, tuyệt đối không thể để bọn hắn mang lão sư đi như vậy. Đi vào chỗ Cục giám sát,chỉ có con đường chết. Vương Phi đạo sư, thừa dịp bọn hắn còn chưa hề rời Lạc Dương, trước đó, nghĩ biện pháp đem người cướp về, chứng cứ tiêu diệt hết, nếu như không được, cùng lắm thì để lão sư bỏ chạy vào Dị thứ nguyên lĩnh vực.

Chung Tử Nhã nói.

Vương Phi lắc đầu nói:

-Không nên nói bậy, chuyện đó triệu lần không thể làm được, không thể làm một dã nhân trong Dị thứ nguyên lĩnh vực được? Mà vị Tòa cục kia, mang Thần thoại Phối sủng tọa trấn, ai có thể đem người cướp khỏi tay hắn.

Chung Tử Nhã nghe xong, lập tức xì hơi, cau mày nói ra:

-Chẳng lẽ không có biện pháp nào sao?

Vương Phi yên lặng không nói, nếu như không có cách nào, quân đội Lạc Dương và Vương gia sẽ không để người cục giám sát mang người đi.

Khương Nghiên đột nhiên mở miệng nói:

-Có lẽ chuyện này, đạo sư hắn sớm đoán trước, nếu hắn không chạy trốn, nói rõ hắn không muốn trốn.


-Có ý gì?

Chung Tử Nhã trừng mắt nhìn Khương Nghiên hỏi.

Khương Nghiên trầm ngâm một lát, tiếp tục nói:

-Các ngươi suy nghĩ một chút đi, bình thường bốn người chúng ta, chắc chắn có người trong phòng thí nghiệm? Mà lần này thật sự trùng hợp, bốn người chúng ta đều có việc không ai ở phòng thí nghiệm.

-Đây chỉ là trùng hợp? Nếu như lão sư sớm đoán trước, vì sao hắn không tiêu hủy chứng cứ kia đi, chỉ cần không có chứng cứ, cục giám sát không thể bắt hắn được?

Chung Tử Nhã nói.

Khương Nghiên khẽ lắc đầu:

-Chu Văn không nói, Huệ Hải Phong thường xuyên ra ngoài, hai người bọn họ không tính, hai người chúng ta ngày ngày trong phòng thí nghiệm, rất ít khi đồng thời ra ngoài, cho dù có chuyện gì, bình thường sẽ có một người ở phòng thí nghiệm. Bởi lão sư để ta đi Vạn Phật động săn giết Kim Cương lực sĩ, cho nên ta mới rời đi, còn ngươi vì sao không ở phòng thí nghiệm.

-Lão sư sai ta ra ngoài học viện, giúp lão sư mua đồ.

Chung Tử Nhã cũng cảm thấy việc này có chút kỳ quặc, dường như Vương Minh Uyên cố ý đem bọn hắn đẩy ra ngoài.

Huệ Hải Phong cũng nói:

-Vốn hôm nay ta định đi tới phòng thí nghiệm, nhưng hôm qua đạo sư nói cho ta một loại quyền pháp mới, cho nên hôm qua ta luyện đến khuya, nên hôm nay mới không đi tới phòng thí nghiệm.

Bốn người phát giác, dường như Vương Minh Uyên đã sớm dự liệu chuyện phát sinh ngày hôm nay, mới đem bọn hắn đi ra ngoài.

-Có lời gì về quân doanh nói sau, trước khi người cục giám sát rời đi, bốn người không được trở lại ký túc xá, mà quả thật có chút vấn đề cần các ngươi trả lời.

Tần Vũ Phu để binh lính đem bốn người Chu Văn mang theo.

Thứ nhất là bảo vệ bọn hắn, thứ hai xác thực cần điều tra rõ ràng, nếu như Vương Minh Uyên thật sự là gián điệp hải ngoại, bốn người bọn họ nhất định phải bài trừ tình nghi, bằng không đó chính là mối tai họa ngầm đe dọa đến sự an toàn của Lạc Dương.

Chu Văn căn bản không biết chuyện gì liên qua đến gián điệp hải ngoại, thời điểm hắn bị thẩm vấn đơn độc, chỉ nói một chút chi tiết về mối quan hệ giữa mình và Vương Minh Uyên.


Về sau bốn người để bị lưu lại trong quân doanh, Tần Vũ Phu không thả họ ra ngoài, có điều đãi ngộ không tệ, mỗi người đều có một cái phòng đơn.

-Vương Phi đạo sư, gián điệp hải ngoại là cái gì?

Thời điểm Vương Phi đến thăm Chu Văn, Chu Văn hết sức nghi ngờ hỏi.

Vương Phi giận dữ nói:

-Thời kỳ Liên bang mới thành lập, một số tên Đại Ma Đầu trốn ra hải ngoại thành lập thế lực thế lực hải ngoại, trước khí lục đại anh hùng hoành không xuất thế, bọn hắn muốn làm gì thì làm, mỗi một trên đều là Đại Ma Đầu cực hung cực ác sát nghiệt vô biên, trên tay dính đầy máu tươi. Nổi danh nhất trong đám đó chính là Tỉnh Đạo Tiên, có điều không biết nguyên nhân gì, Tỉnh Đạo Tiên lưu lại Liên bang, rất ít khi trở về hải ngoại.

-Ý ngươi nói, lão sư là một trong những Đại Ma Đầu kia?

Hiện tại Chu Văn không thể tin được một người ôn hòa như Vương Minh Uyên, làm sao có thể là Đại Ma Đầu cực hung cực ác.

-Mặc dù ta không tin, nhưng chứng cứ quá rõ ràng và đầy đủ, hơn nữa nếu người không làm gì sai sẽ kêu oan, còn Uyên thúc chấp nhận không giải thích.

Vương Phi không tin, nhưng không thể không tin sự thật.

Mặc dù nói như thế, nhưng Chu Văn không tin Vương Minh Uyên là một tên Đại Ma Đầu.

Quân doanh có quy củ của quân doanh, điện thoại và mọi thứ ở trên thân của Chu Văn đều bị quân đội tạm thời giữ, không có điện thoại chơi game, Chu Văn chỉ có thể nhốt mình trong phòng đơn chờ đợi.

Không bao lâu, thời điểm đến ngày thứ hai, bọn người Tần Vũ Phu phóng thích bốn người Chu Văn, đồng thời thời nói cho Chu Văn một tin tức, hôm qua cục giám sát đã đem Vương Minh Uyên trở lại Thánh thành.

Chu Văn cầm điện thoại di động và vật tùy thân, đều nguyên si không động, lúc này hơi hơi yên lòng.

Bốn người về tới phòng thí nghiệm tại Lão Long động, phát hiện khắp nơi bừa bộn, không chỉ đủ loại đồ vật và thiết bị bị phá hỏng, ngay cả vách tường đều bị đục mở.

Bốn người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lúc nhất thời không ai nói gì, bọn hắn không có cách nào tiếp nhận sự thật Vương Minh Uyên là gián điệp hải ngoại.

-Khương Nghiên, ngươi nhất định có biện pháp, nói cho ta biết, có biện pháp nào có khả năng cứu lão sư?

Chung Tử Nhã cắn răng nhìn chằm chằm Khương Nghiên hỏi.

Khương Nghiên khẽ lắc đầu:


-Từ phi chúng ta tấn thăng Thần thoại, nếu không dưới tình huống hiện tại, không ai cứu được lão sư.

-Bọn hắn sẽ xử trí lão sư như thế nào?

Chung Tử Nhã lại hỏi.

Khương Nghiên suy nghĩ một chút nói:

-Nếu lão sư thật sự là gián điệp hải ngoại, thậm chí lần này ngay cả Cục tòa cục giám sát phát xuất động, khẳng định thân phận lão sư không thấp, hoặc trên người hắn có bí mật gì khiến thượng nghị hội động tâm, cho nên mới cưỡng ép bắt lấy, nếu như vậy, trong thời gian ngắn, có lẽ bọn chúng sẽ không sát hại lão sư, hoặc lão sư chịu cung cấp đồ vật, bí mật bọn hắn muốn, có lẽ có cơ hội sống sót, trừ cái đó ra, chúng ta không làm được bất cứ chuyện gì.

Mặc dù Chu Văn biết rõ không có tác dụng gì, nhưng hắn vẫn gọi điện cho A Sinh, hỏi A Sinh nghĩ như thế nào về chuyện Vương Minh Uyên.

Nói muốn biết cách nhìn, kỳ thật hắn muốn hỏi A Sinh có biện pháp gì, cứu Vương Minh Uyên không?

Nếu như vì bản thân, Chu Văn tuyệt đối không hỏi A Sinh như vậy, nhưng địa vị của Vương Minh Uyên trong lòng hắn không giống.

Đáng tiếc A Sinh khẳng định nói với Chu Văn, chuyện này nhân chứng, vật chứng đều có, không có bất kỳ sơ hở nào, trừ phi Vương Minh Uyên có thể xuất ra đồ vật khiến Liên bang hài lòng, có lẽ còn có cơ hội giữ được mệnh.

Chu Văn vốn cho là chuyện này cứ kết thúc như vậy, nhưng ai biết vài ngày sau, Chu Văn và bọn Huệ Hải Phong đều nhận được thông báo của Liên bang, nói là Vương Minh Uyên muốn gặp bọn họ, có điều Vương Minh Uyên không miễn cưỡng, nói bọn hắn ai muốn đi thì đi, không miễn cưỡng.

Về sau bốn người bọn họ trò chuyện qua video với Vương Minh Uyên, Vương Minh Uyên cũng chỉ nói muốn gặp bọn họ một chút, có mấy lời muốn nói, không nói thêm cái gì khác.

Chu Văn cảm giác Vương Minh Uyên tựa hồ có lời không tiện nói.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.