Chương trước
Chương sau




- Thịt nướng không phải nướng như vậy, nhìn ngươi nướng khét kia.

Thời điểm Chu Văn đang suy tư, bị một thanh âm nữ tử bừng tỉnh.

Ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Lý Vị Ương đứng bên cạnh ngồi xuống, mà những nữ sinh trước đó đã cùng Lý Huyền đi chơi đùa, mà bên chỗ nướng thịt bên này còn mỗi hai người bọn họ.

- Đưa ta đi.

Lý Vị Ương đưa bàn tay đến trước mặt Chu Văn.

Chu Văn vừa rồi suy nghĩ nhập thần, quên mất mình đang nướng thịt, nướng thịt quá lâu, bên ngoài miếng thịt nướng đều bị nướng cháy khét.

Chu Văn ngượng ngùng đem que thịt nướng đến tay Lý Vị Ương, Lý Vị Ương đem những xiên thịt nướng để một bên, tiếp tục cầm mấy xâu mới, đặt trên than lửa nướng.

- Xem ngươi kìa, ngươi chính là thiếu gia chưa ăn khổ lần nào, ngay cả thịt nướng không biết nướng, mặc dù đây không tính là kỹ năng gì, nhưng thức ăn sinh tồn căn bản của loài người, không có thức ăn, coi như Sử thi cường giả cũng chết đói, hiện tại hầu hết các mảnh thổ địa đều bị Dị thứ nguyên lĩnh vực chiếm cứ, phạm vi nhân loại có thể thu hoạch thức ăn giảm bớt, cho nên tốt nhất không nên lãng phí thức ăn.


Lý Vị Ương vừa nướng vừa nói:

- Để ta dạy ngươi nướng thịt đi, về sau ngươi rời học viện, tiến vào những Dị thứ nguyên lĩnh vực kia, đến lúc đó có thể thu hoạch thức ăn, hầu hết đều lấy thịt tươi làm chủ, nướng thịt trở thành một kỹ năng thiết yếu, chí ít có thể giúp ngươi ăn ngon miệng. Nướng thịt quan trọng nhất là điều tiết lửa….

Thật ra Chu Văn biết nướng thịt, có điều hắn vừa rồi suy nghĩ linh tinh, cho nên quên mất mình đang nướng thịt, cho nên mới xuất hiện tình huống này.

Hiện tại nghe Lý Vị Ương giảng giải nướng thịt, hắn không phản bác, chỉ nghe nghe, đột nhiên trong đầu Chu Văn lóe lên, tầm mắt nhìn trừng trừng miếng thịt Lý Vị Ương đang nướng.

Miếng cơ và mỡ trên miếng thịt đều bị hơi lửa bốc lên, tản ra mùi thơm khiến người ta thòm thèm.

- Ta nhớ thời đại ban đầu nhân loại lợi dụng Hỏa, để chống lại thú dữ và nấu nướng thức ăn. Nhân Thị một trong Tam Hoàng, bởi mang cây đuốc cho nhân loại, cho nên mới có công tích, được nhân dân Đông khu tôn sùng làm người đứng đầu Tam Hoàng. Chẳng lẽ, sức mạnh Hỏa hệ bên trong Cổ Hoàng kinh, không phải lực lượng hỏa diễm phá hoại mà là Sinh Mệnh Chi Hỏa?

Chu Văn càng nghĩ càng thấy hợp lý, hắn muốn dựa vào Hỏa diễm lực lượng tìm áo nghĩa trong Cổ Hoàng kinh, nhưng sức mạnh Hỏa hệ bên trong Cổ Hoàng kinh, không thiên hướng về lực sát thương.

Bình thường Nguyên Khí quyết Hỏa hệ, sau khi tấn thăng Truyền kỳ, phối hợp với một số Nguyên Khí kỹ, có thể thu phóng hỏa diễm.

Nhưng Cổ Hoàng kinh không có tác dụng như vậy, nó chỉ phụ thêm sức mạnh Hỏa diễm lực lượng trở nên hàm súc và nội liễm hơn.

- Mọi người đều nói nước là cội nguồn của sinh mệnh, nhưng nhiều người không biết, lửa chính là cội nguồn của văn minh nhân loại, không có sự tồn tại của lửa, có lẽ thế giới chỉ tồn tại băng giá, không thể sinh ra sinh mệnh…Không có lửa, nhân loại không có cách nào nấu chính thực phẩm, giết chết đại bộ phận ký sinh trùng trong đồ ăn…

Chu Văn nhìn miếng thịt bên trong than lửa, trong đầu lóe lên suy nghĩ ngày càng nhiều, nhưng hơi tán loạn, còn chưa bắt được điểm quan trọng.

- Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe hay không, lần sau có nướng thịt, đừng để thịt bị nướng cháy nữa.

Lý Vị Ương vừa nướng thịt vừa nói.

- Thật sự quá đẹp.

Chu Văn nhìn ngọn lửa kia, hắn cảm giác những hỏa diễm kia không giống bình thường, tản ra hào quang động lòng người.

Bình thường Chu Văn nhìn những hỏa diễm kia, chỉ cảm thấy chúng chỉ chứa nhiệt lượng và sát thương, nhưng bây giờ hắn lại nhìn những ngọn hỏa diễm kia, tựa hồ có một chút rung động của năng lượng sinh mệnh.

- Ngươi nói cái gì?


Lý Vị Ương hơi ngẩn ra, quay người nhìn Chu Văn.

- Thật sự quá đẹp, ta một mực không chú ý tới, thoạt nhìn ngọn lửa bốc lên như vậy….

Lý Vị Ương không phải thần tiên, không biết Chu Văn đang suy nghĩ cái gì, nghe Chu Văn nói như vậy, còn tưởng Chu Văn đang nói nàng, không khỏi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói:

- Chẳng qua nướng thịt thôi, không phải chuyện to tát gì, không cần ngươi nói tốt như vậy.

- Không, đối với ta, đây là chuyện quan trọng, thật sự quá đẹp.

Chu Văn nhìn chằm chằm hỏa diễm nói, hiện tại thể xác và tinh thần hắn đều bị những ngọn hỏa diễm hấp dẫn.

- Ngươi..Ngươi..Nói nhảm nhiều như vậy…Ăn thịt nướng đi…

Lý Vị Ương đem thịt nướng cho Chu Văn, nàng có chút thẹn thùng, bị loại người này khen ngợi, khiến Lý Vị Ương bình thướng tính khí nóng nảy, cũng có chút xấu hổ đỏ mặt.

- Rốt cuộc ta đã hiểu, nguyên lai đặc tính chân chính của Hỏa không phải là hủy diệt, mà là sinh mệnh, Sinh Mệnh Chi Hỏa mới là chỗ rung động lòng người, ta rốt cuộc đã hiểu rõ rồi.

Chu Văn đứng dậy trở về, hắn rốt cuộc hiểu được vì sao trước đó hắn một mực hắn không thể nào lĩnh hội chân nghĩa Cổ Hoàng kinh, thì ra ban đầu hắn đã đi nhầm hướng.

Hiện tại Chu Văn chỉ muốn trở về, sau đó lĩnh ngộ Cổ Hoàng kinh, bây giờ cái loại hưng phấn kia không thể áp chế nổi.

Lý Vị Ương cần xiên thịt nướng, đứng ngây ngốc ở đó, nhìn Chu Văn chạy đi, trong đầu nổ ra hàng loạt dấu chấm hỏi:

- Hỏa diễm? Mỹ lệ? Động lòng người? Cái quỷ gì?

- Chu Văn, hắn làm sao vậy?

Lý Huyền đi tới, nghi ngờ hỏi Lý Vị Ương.

- Ta làm sao biết được?


Lý Vị Ương thở phì phò, đưa mấy thanh thịt nướng cho Lý Huyền, đứng dậy chạy đi.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Hai người đều bị thần kinh à?

Lý Huyền biểu lộ ngây ngốc, không biết tại sao Lý Vị Ương tức giận như vậy.

Sau khi Chu Văn trở về ký túc xá, lên giường lĩnh ngộ Cổ Hoàng kinh, rất nhanh hắn phát hiện Cổ Hoàng kinh phụ thêm Hỏa diễm sức mạnh hết sức mong manh.

Đó không phải bởi Cổ Hoàng kinh không đủ mạnh, mà bởi hăng quá hóa dở, bản chất chân chính của Cổ Hoàng kinh là sinh mệnh, lượng lượng Hỏa hệ quá mạnh, như vậy sẽ hủy diệt hết thảy, tự nhiên không bỏ qua sinh mệnh.

Cho nên phải có Hỏa lực lượng, thế nhưng nhất định không thể vượt qua một giới hạn nào đó.

Tựa như đạo lý tác dụng của mặt trời đối với nhân loại, đối với tự nhiên, thế giới mới sinh ngày và đêm, mới sinh bốn mùa trong năm.

Nhưng mặt đất quá gần mặt trời, như vậy tất cả thực vật và động vật đều bị thiêu cháy, không có sinh mệnh nào có thể thừa nhận được.

- Cái này cũng giống nướng thịt, nướng không chín khó có thể nuốt, nhưng nướng cháy, lại không thể ăn.

Chu Văn mơ hồ cảm giác mình tựa hồ bắt được cái gì, nhưng trong lúc nhất thời không thể nắm giữ chuẩn xác.

Thời gian mấy ngày liên tiếp, Chu Văn đều ở trong phòng lĩnh hội Cổ Hoàng kinh, hắn càng ngày càng hiểu rõ chân nghĩa Cổ Hoàng kinh.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.