Chương trước
Chương sau






Truyền thuyết vào thời đại viễn, địa phương xung quanh Long Môn động, thường xuyên có thủy tai, đại hồng thủy bao phủ ruộng vườn và thành thị.

Trong năm này, mưa không ngừng rớt, mực nước mỗi lúc một tăng, lão nhân có kinh nghiệm đều biết sắp tới sẽ có thủy tai ập đến, bắt đầu mang gia đình và người thân lên núi.

Có tiểu hài một gia đình, thời điểm chơi bên dòng sông, nghe được thanh âm trong nước truyền đến, giống như có người dưới nước nói:

-Có mờ hay không..Có mở hay không…

Tiểu hài không coi đó là chuyện đáng kể, hai ngày sau, quả nhiên thượng du đại phát đại hồng thủy, dân chúng trên núi nhìn ruộng nương và thành thị bị nhấn chìm, trong lòng vô cùng khó chịu.

Mặc dù mọi người đều đem đồ vật có giá trị đi theo, nhưng thủy tai tràn qua, ruộng nương bị tàn phá sạch, năm sau không có đồ vật gì để ăn.

Hơn nữa sau khi có lũ qua, tất có ôn dịch hoành hành, thời điểm đó kỹ thuật chữa bệnh, không thể khống chế ôn dịch, chỉ có thể đem người bị lây nhiễm chôn đi, nếu không sẽ lây truyền hết.


Thời điểm trong lòng mọi người đang bi thống, đứa bé kia lại nghe được thanh âm kỳ dị truyền trong nước, tựa như đang nói:

-Có mở hay không. . . Có mở hay không. .

Tiểu hài vô cùng kỳ quái, đem sự tình nói cho cha mẹ minh, hai phụ mẫu mừng như điên, nói cho đứa bé, nếu nó nghe được thanh âm đó, hãy trả lời”

-Mở.

Không bao lâu, tiểu hài lại nghe được thanh âm ấy, lần này hắn nghe lời phụ mẫu dạy, nói một tiếng:

-Mở.

Sau đó chi thấy nước sông phân liệt, nước lũ chảy từ trên thượng du xuống, lại chia làm hai đường, một đường lách qua thành thị và ruộng mương, một đường lách về phía bên phải.

Mà chỗ chứa nước chảy, vách đá lộ ra mặt nước, bên trong có một tòa Phật tượng xuất hiện, con mắt nhìn thẳng thương khung, nước sông kia, do Phật tượng dùng ánh mắt dung chuyển dòng nước phân làm hai nhánh.

Sau khi đại hồng thủy qua đi, bách tính mới phát hiện, con mặt Phật tượng nhắm lại.

Từ đó về sau, những hang đá kia và Phật tượng nổi lên mặt nước, nơi đó gọi là Long Môn động bây giờ.

Đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết, không thể coi là thật, có điều chuyện xưa Phật khai nhãn bắt nguồn từ phụ cận truyền tới.

Hoàng Cực nói với Chu Văn, có chuyện Phật khai nhãn cứu vớt thương sinh hay không, hắn không biết, có điều hắn khẳng định là, sau khi trải qua Dị thứ nguyên phong bạo, một khi nước sông bên cạnh Long Môn động vượt qua giới hạn nhất định, sẽ có một tòa Phật tượng mở to mắt, nếu có thể được Phật tượng kia nhìn thấy, nói không chừng có thể có đại cơ duyên.

-Đại cơ duyên?

Chu Văn tò mò hỏi.

Hoàng Cực lắc đầu nói:

-Không biết, nghe nói trước kia Long Môn động đã từng trải qua mấy lần sự kiện Phật khai nhãn, một lần đều có người được Phật tượng nhìn thoáng qua, dường như có Phật quang rơi trên người hắn, thế nhưng người kia được chỗ tốt gì, ta không rõ lắm. Nhưng ta nghe nói, có một học sinh tư chất bình thường, thành tích trong Tịch Dương học viện chỉ xếp hạng chót, nhưng mỗi lần đến đề thi chung đều tiến vào ba vị trí đầu, có điều quay ngược thời gian. Hắn gặp vận may một lần Phật khai nhãn, được Phật quang chiếu vào. Từ đó về sau, hắn thật giống như bật hack, thành tích học tậ tăng lên vùn vụt, không đến mấy tháng tấn thăng Truyền kỳ, nghe nói tốt nghiệp không lâu, hắn tấn thăng Sử thi.

-Thần kỳ như thế sao?


Chu Văn không dám tin tưởng hỏi.

-Ta cũng không tin lắm, nhưng bên ngoài đều đồn thổi thế, cũng chính ta nghe nói như vậy. Gần đây, mưa rất nhiều, mực nước sông không biết đã tới vị trí trong truyền thuyết kia chưa, nói không chừng hôm nay là ngày Phật khai nhãn, nếu ngươi không có chuyện gì, ở chỗ này một chút đi, nói không chừng bị Phật nhìn một cái, như vậy kiếm lớn rồi.

Hoàng Cực nói.

Nghe Hoàng Cực nói kiểu này, Chu Văn cảm thấy hắn nên lưu lại một chút, coi như Phật tượng chướng mắt hắn, hắn đứng đây nhìn một chút mở mang tầm mắt vậy.

Chu Văn ngồi xuống bên cạnh Hoàng Cực, chờ cái gọi là Phật khi nhãn xuất hiện.

-Trong truyền thuyết Phật tượng nhắm mắt là vị nào?

Chu Văn thấy bốn phía có rất nhiều Phật tượng, tuy nhiên hắn không thấy tòa Phật tượng nào nhắm mắt.

-Là cái tượng kia.

Hoàng Cực chỉ chỉ phía trên.

May mắn ánh mắt Chu Văn đặc biệt tốt, bằng không không thể thấy tôn Phật tượng kia, bởi Hoàng Cực chỉ tòa Phật tượng kia quá không nổi mắt.

Trọng yếu hơn hầu hết các tòa Phật tượng đều là toàn thân điêu khắc, mà bức Phật tượng kia chỉ là một bức phù điêu mà thôi, hơn nữa chỉ cao hơn thước, điêu khắc trên thạch bích, lại thêm xung quanh nó toàn là bức tượng Phật cao vài thước, thậm chí có Phật tượng cao mười mấy mét, nó đứng nơi đó thực sự không nổi bật chút nào, nếu người nào không để ý, chắc chắn đều bỏ qua nó.

Chu Văn nhìn kỹ một chút, quả nhiên tôn Phật tượng kia nhắm mắt, nhưng hắn đánh giá hồi lâu, không phát hiện bức Phật tượng kia có gì thần kỳ.

-Lão Chu, thì ra ngươi ở đây, ngươi thật làm khó ta, ta gọi ngươi không biết bao nhiêu cuộc, tại sao một mực không nhấc máy?

Lý Vị Ương và Lý Huyền dẫn một đám người tới, đứng đằng xa thấy Chu Văn, chạy tới phàn nàn nói.

Lúc này Chu Văn mới nhớ, lúc hắn đi, không mang điện thoại bình thường nghe gọi kia.

-Tại sao các ngươi tới đây?

Chu Văn nhìn một chút, phát hiện hầu hết người Huyền Văn hội và Vị Ương xã đều đến gần đủ, ngay cả Cổ Điển cũng đến đây.


-Còn đến làm gì? Không phải vì Phật tượng khai nhãn sao?

Lý Huyền bất mãn, dường như rất bất mãn Chu Văn, lại một mình đi sau lưng bọn hắn.

-Hoàng Cực học trưởng vừa mới cho ta biết, ta mới biết được sự tình Phật khai nhãn, trước đó ta đi Lão Long động thu thập ít đồ.

Chu Văn giải thích nói.

-Vậy ngươi đã tới, chờ Phật tượng mở mắt, nói không chừng có thể coi trọng chúng ta.

Lý Huyền nói.

Thời điểm hai người nói, không ít người lục tục tới, Chu Văn thấy Vi Qua mang không ít thành viên nòng cốt của Hội học sinh tới, trong đó có Trịnh Thiên Luân.

Trịnh Thiên Luân không nhìn Chu Văn, Vi Qua lại mang theo nụ cười nhìn Chu Văn, thoạt nhìn có vài phần thiện ý.

Chu Văn khẽ gật đầu đáp lại, nhưng hắn cảm giác hôm nay Vi Qua, dường như có chút không giống trước kia, nhưng không tìm được chỗ nào không giống nhau.

Sắc trời càng ngày càng mờ, thời điểm mặt trời xuống núi, người tới ngày càng nhiều, không chỉ có người trong học viện, còn có một ít người ngoài học viện, dù sao Long Môn động không hoàn toàn thuộc về Tịch Dương học viện.

Mắt thấy số lượng người đến càng nhiều, nhưng Phật tượng kia vẫn không có động tĩnh gì, mà sắc trời đã tới đen, rất nhanh không thể nhìn thấy Phật tượng.

Đột nhiên, Chu Văn nghe được tiếng ào ào trong nước, giống như có vật gì quay cuồng trong sông, khiến nước sông không ngừng nổi lên.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.