Chương trước
Chương sau




Thẩm Ngọc Trì vừa lòng với câu trả lời của Thái Cấm, có điều vẫn nói:

-Nếu địch nhân có thể xuyên qua rừng trúc tới mỏ Nguyên Tinh quặng thì sao?

-Xin cục tòa yên tâm, trong mỏ Nguyên Tinh quặng ta đã bố trí rất nhiều Phối sủng Nham thạch hệ, không dễ bị phát hiện, mà bên trong kho hàng không cần phải nói, mỗi Phối sủng được ta bố trí, đều có khả năng ẩn nấp và thám thính cường đại, hơn nữa mỗi một tuần, ta sẽ điều chỉnh vị trí, phòng ngừa khả năng xuất hiện vấn đề.

Thái Cấm nói.

-Được.

Đối với câu trả lời của Thái Cấm, Thẩm Ngọc Trì rất vừa lòng.

Làm việc tại cục giám sát, sợ nhất không cẩn thận, nếu xảy ra sơ hở gì, chỉ cần là một vấn đề rất nhỏ, nhưng có khả năng gây phản ứng dây chuyền, tạo thành đại phiền toái.

Nhìn cách Thái Cấm bố trí bảo vệ mỏ Nguyên Tinh quặng, đã biết người này thận trọng như thể nào.

-Ngươi tiếp quản nơi này thêm hai năm nữa, sau đó chúng ta cùng xông pha thiên hạ.

Thẩm Ngọc Trì vỗ vai Thái Cấm nói.

Thái Cấm cung kính trả lời:


-Ti chức nguyện cả đời theo gót đại nhân.

-Ha ha.

Thẩm Ngọc Trì không nói gì, lại vỗ vỗ bả vai Thái Cấm, nói:

-Đi thôi, vào kho hàng lấy một ít Nguyên Tinh thạch, sự tình mua sắm Cực quang tủy lần này cực kỳ trọng đại, cho nên phải sử dụng Nguyên Tinh thạch trong kho.

Thái Cấm ở phía trước dẫn đường, vừa đi vừa hỏi:

-Cục tòa, Cực quang tủy có thể khiến Thánh quang Thiên sứ tấn thăng Thần thoại sao?

Thẩm Ngọc Trì gật đầu nói:

-Những chuyên gia đó đã chứng minh chỉ cần có thể gom đủ Cực quang tủy, tám chín phần có thể khiến Thánh quang Thiên sứ tấn thăng Thần thoại.

-Nếu có thể thành công, thật tốt quá, như vậy cục giám sát sẽ có thêm một Vương bài nữa, từ nay không phải xem sắc mặt mấy nhà kia nữa.

Thái Cấm nói.

-Không được nói bậy, cục giám sát chúng ta là cơ cấu cấp dưới của Thượng nghị viện, hiển nhiên phải phục tùng mện lệnh Thượng cấp. Hơn nữa chỉ có thêm một con Thần thoại Phối sủng mà thôi, ngươi đừng ảo tưởng sức mạnh, mà nghĩ có thể chống lại họ?

Thẩm Ngọc Trì nhàn nhạt nói.

-Tỉ chức lỡ lời.

Thái Cấm nói.

-Nguyên Tinh quặng mới là hi vọng của chúng ta, có nó, chúng ta mới có thể đảm bảo tài nguyên hoạt động, về sau mới có thể bồi dưỡng tiếp Thần thoại Phối sủng mới, hảo hảo trông chừng nó.

Thẩm Ngọc Trì nghiêm túc nói.

-Cục tòa yên tâm, Nguyên Tinh quặng của người ở.

Thái Cấm hạ quân lệnh.

Thẩm Ngọc Trì đang muốn nói cái gì, lại thấy một giám sát viên đang hoang mang chạy tới.

-Ngươi hốt hoảng cái gì, thường ngày ta dạy ngươi như thế nào?

Thái Cấm nhíu mày căn dặn.

Thẩm Ngọc Trì ghét nhất gặp được loại người gặp chút rắc rối, không bình tĩnh, hoang mang rối loạn, bình thường Thái Cấm không bao giờ thấy thuộc hạ của mình như vậy, thời điểm Thẩm Ngọc Trì tới đây, mà hắn làm như vậy, chẳng phải hạ thấp uy tín của hắn sao?

-Trưởng quan, mỏ Nguyên Tinh quặng xảy ra chuyện.


Giám sát viên kia không bởi Thái Cấm răn dạy mà bình tĩnh, tiếp tục hoảng loạn nói.

-Đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng Thái Cấm nhảy dựng, tức khắc có cảm giác xấu, mẹ kiếp, thế méo nào vấn đề xảy ra lúc Thẩm Ngọc Trì đến vậy.

-Tầng chót mỏ Nguyên Tinh quặng xuất hiện sụp lún, phá hỏng toàn bộ, hiện tại người chúng ta không thể đi xuống, mà bây giờ không biết tình huống như thế nào.

Giám sát viên kia đem tình huống đại khái nói một lần.

-Đại diện tích sụp xuống?

Thái Cấm thở nhẹ một hơi, nếu chỉ sụp xuống thôi, cũng không phải vấn để nghiêm trọng, cùng lắm mất chút thời gian đào bới, san lấp, có thể giải quyết êm xuôi.

-Đem người đến xử lý, trước gia cố mỏ quặng, sau đó đào bới chỗ sụp lún, kiểm tra xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thái Cấm chỉ thị cấp dưới.

-Cục tòa, chúng ta đi tới kho hàng trước đi.

Thái Cấm đem sự tình an bài ổn thỏa, lúc này mới xoay người nói với Thẩm Ngọc Trì.

Thẩm Ngọc Trì gật đầy, đi theo Thái Cấm tiếp tục hướng về chỗ kho hàng, hắn vừa lòng với cách xử lý của Thái Cấm, trời có mưa gió thất thường, luôn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chỉ cần có thể xử lý ổn thỏa, thì tốt.

Nhanh chóng, hai người đi qua trạm kiểm soát, đi tới bên ngoài kho hàng, thời điểm Thái Cấm và Thẩm Ngọc Trì cùng xác nhận, mới có thể đủ quyền mở đại môn.

-Cục tòa, mời vào.

Thái Cấm mở đại môn, làm một tư thế mời.

Nhưng không chờ Thẩm Ngọc Trì đi vào, ánh mắt của hắn đã dừng bên trong kho hàng, sắc mặt tức khắc đại biến.

-Thái Cấm, chuyện gì xảy ra?

Sắc mặt Thẩm Ngọc Trì âm trầm, đôi mắt hung quang nhìn chằm chằm Thái Cấm.

-Tại sao lại thế này?

Thái Cấm nhìn bên trong kho hàng, tức khắc đứng ngây ngốc ở đó.

Nguyên bên trong kho hàng có từng rương kim loại chất đầy thành hàng, hiện tại không còn nổi một cái nào, kho hàng lớn như vậy, hiện tại trống rỗng, ngoài ra trên mặt đất còn có hai cái động khổng lồ.

-Cục tòa…Ta thật sự không biết chuyện gì xảy ra…. Phối sủng ta bố trí ở đây…Tại sao không có chút phản ứng nào….Hôm qua ta kiểm tra, kho hàng vẫn còn y nguyên…


Thái Cấm lắp bắp nói.

Hắn biết đây là vấn đề rất nghiêm trọng, kho hàng Nguyên Tinh thạch này có thể nói là toàn bộ của cải của cục giám sát, hiện tại hơn một ngàn rương kim loại dưới mí mắt của hắn biến mất, cái tội này thật sự quá lớn.

Mặt Thẩm Ngọc Trì âm trầm không nói gì, thân hình động, trong phút chốc bước vào trong một cái hố bên trong kho hàng, kiếm quang trên ngón tay bắn phá, trực tiếp trảm khai lối đi vào hố, hướng về chỗ sâu, phóng đi.

Thái Cấm cũng chỉ biết đuổi theo, thời điểm hắn đuổi theo Thẩm Ngọc Trì, cảnh tượng trước mắt khiến hắn ngây cả người.

Mỏ Nguyên Tinh quặng dưới đất, không biết bị thứ gì đào ra một không gian thật lớn, không khác một ngọn núi bị đào rỗng ruột, chỉ còn một ít nham thạch chống đỡ thượng tầng, mà Nguyên Tinh quặng ở khu vực khai thác biến mất không thấy, mà khu vực này chính là chỗ có trữ lượng Nguyên Tinh quặng lớn nhất.

-Không…… Không có khả năng…

Nhìn đỉnh tầng đang nứt toạc, nham thạch không ngừng rơi xuống, cả người Thái Cấm choáng váng, công trình lớn như vậy, nếu đem tất cả thợ mỏ biển thành Sử thi cường giả, chỉ sợ cũng phải mất một hai năm mới có thể đào được không gian lớn như vậy.

Nếu thực sự có người đào đại động lâu như vậy, mà hắn không hề hay biết, lần này Thái Cấm chết chắc.

-Cục tòa…… Ta…… Ta thật sự không biết cái gì cả…

Thái Cấm chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cái này quả thực là đại họa đổ lên đầu hắn, hiện tại hắn không biết Thẩm Ngọc Trì sẽ xử trí hắn ra sao.

Thẩm Ngọc Trì không để ý hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào lỗ đất trống không ngừng sụp đổ, vẫn không nhúc nhích, sau một lúc lâu Thẩm Ngọc Trì đột nhiên há mồm phun một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng biến trắng bệch, thân hình lung lay một chút.

-Cục tòa…

Thái Cấm thất sắc, vội vàng tiến đến đỡ Thẩm Ngọc Trì.

Lần này Chu Văn đã sớm ra khỏi Vô Lệ cốc, nguyên bản hắn còn muốn để Bạo Quân Bỉ Mông ăn nhiều thêm chút, định để nó ăn sạch nơi này, ai biết Bạo Quân Bỉ Mông cứ ăn ăn ăn, thế nhưng ẩn ẩn có dấu hiệu tiến hóa.

Chu Văn sợ nó tiến hóa trong mỏ Nguyên Tinh quặng, mà mình không không thể đào động được, đành phải lôi nó ra ngoài.

Vừa mới tiến vào rừng trúc không bao lâu, Bạo Quân Bỉ Mông đã bắt đầu tiến hóa, nó ăn quá nhiều Nguyên Tinh quặng, trong cơ thể không ngừng có tinh quang phóng xạ, đem nó một lần nữa biến thành trạng thái Phối sủng.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.