Chương trước
Chương sau




Lý Mặc Bạch mở to hai mắt nhìn, dựa lưng vào vách tường vớ vụn, nắm đấm Lý Huyền lướt qua đầu hắn, đánh nát vách tường, đem toàn bộ không gian sau hắn vỡ vụn hóa thành phế tích.

Bốp!

Một bàn tay của Lý Mặc Bạch quất vào mặt Lý Huyền, khinh bỉ nói:

-Ngươi vẫn là kẻ nhu nhược, không có năng lực, đến tính huống như vậy, vẫn không dám giết ta sao?

-Tại sao phải làm như vậy? Tại sao ngươi đem Mệnh hồn của ngươi cho ta? Đó không phải là Đoạt Mệnh chung, đó là Mệnh hồn của ngươi.

Lý Huyền nhìn chằm chằm Lý Mặc Bạch nói.

-Thất bại sao?

Lý Mặc Bạch thất vọng, thân thể dựa trên tường, chậm rãi ngồi xuống, thần thái trên người hắn dần biến mất.

-Tóm lại ngươi muốn gì?

Lý Huyền nhìn Lý Mặc Bạch, cắn răng hỏi.

Lý Mặc Bạch giận dữ nói:


-Tại sao ngươi vẫn không làm được chuyện tuyệt tình tuyệt nghĩa được? Chẳng lẽ trong lòng ngươi không có cảm xúc phẫn nộ sao?

-Coi như ta tới địa ngục, ta cũng không biến thành Ma quỷ, Lý Mặc Bạch, ngươi muốn làm gì?

Lý Huyền hỏi lại lần nữa.

Lý Mặc Bạch nhắm mắt lại, nói:

-Còn nhớ đại ca không?

-Dĩ nhiên nhớ, ta nói đến hắn làm gì.

Lý Huyền hỏi.

-Thiên phú đại ca tuyệt thế, vượt xa ta và ngươi, thiên phú của hắn không thua kém gì An gia An Thiên Tá, nếu như hắn còn sống đến bây giờ, Lý gia chúng ta không phải chỉ có thể naày, coi như muốn trở thành cường hào một phương cũng khó.

Lý Mặc Bạch nói.

-Người đã chết nhiều năm như vậy, hiện tại ngươi nói có ý tứ gì?

Lý Huyền nhíu mày.

-Ngươi không muốn biết tại sao đại ca chết sao?

Lý Mặc Bạch mở to mắt, nhìn chằm chằm Lý Huyền nói.

-Không phải đại ca săn giết Dị thứ nguyên sinh vật, bị chúng phản sát sao?

trong lòng Lý Huyền hơi động, cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.

-Bị Dị thứ nguyên sinh vật giết sao? Nói như vậy cũng không sai, nhân loại chính là Dị thứ nguyên sinh vật bẩn thỉu nhất.

Lý Mặc Bạch đùa cợt nói.

-Ý ngươi là sao? Ngươi nói, đại ca bị người giết chết? Không phải ngoài ý muốn?

Lý Huyền nhìn chằm chằm Lý Mặc Bạch nói.

-Dĩ nhiên không phải chuyện ngoài ý muốn, năm đó đại ca trước khi đi, đã từng chính miệng từng nói với ta, hắn muốn đi Liên Hoa động trong Long Môn động giết Phi Thiên, lấy trứng Phối sủng làm quà sinh nhật cho ta.

Lý Mặc Bạch nhắm mắt lại, thanh âm có chút khàn khàn nói:


-Nhưng thời điểm hắn chết, lại tại Lão Long động, nên khi đó ta hoài nghi, tại sao hắn lại tới Lão Long động, hắn không nên đến đó, đại ca là người giữ lời, tại sao hắn đã đáp ứng tặng ta trứng Phối sủng Phi Thiên, vậy hắn tới Liên Hoa động, không lấy được trứng Phối sủng Phi Thiên, hắn sẽ không rời đi.

-Chuyện này ta không dám nói với bất kỳ ai, bởi khi đó ta quá nhỏ, không thể làm gì được, chỉ đem chuyện này chôn dưới đáy lòng, chờ ta lớn lên có sức mạnh, mới chậm rãi điều tra.

Lý Mặc Bạch tiếp tục nói:

- Vì ta muốn mạnh hơn, nên ta lựa chọn tu luyện Tà Cổ kinh, nó có lực lượng khống chế, do đó ta có thể khống chế người khác, từ từ, cuối cùng ta đã phát hiện một chút manh mối. Tất cả manh mối đều hướng về một quái vật khổng lồ, thế lực kia thực sự quá mạnh, mạnh khiến người ta tuyệt vọng, coi như ta dùng toàn lực, cũng không thể nào dao động quái vật khổng lồ kia.

-Bọn họ là ai?

Lý Huyền nhìn chằm chằm Lý Mặc Bạch hỏi.

-Hạ gia.

Lý Mặc Bạch phun ra hai chữ.

-Hạ gia cho chúng ta Tiên Thiên Bất Bại Thần Công.

Lý Huyền kinh ngạc nhìn Lý Mặc Bạch.

-Tiên Thiên Bất Bại Thần Công sao? Đấy chỉ là chuyện cười, bọn hắn đưa chúng ta Tiên Thiên Bất Bại Thần Công, chỉ là một phiên bản tàn khuyết, nếu không phải thiên phú của ngươi hơn người, có luyện thế nào cũng khó có thành tựu, may mắn Lão Thiên có mắt, lại có thể cho ngươi, dùng bản tàn khuyết của Tiên Thiên Bất Bại Thần Công, ngưng tụ Mệnh cách Bất Hủ chiến thần. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, mặc dù ngươi rất mạnh, nhưng vẫn kém xa đại ca, mà lại khuyết điểm Tiên Thiên Bất Bại Thần Công quá rõ ràng, dùng tính cách của ngươi, nếu thật sự nữ nhân ngươi thật yêu thương, sợ người vì nàng mà từ bỏ hết thảy?

-Ta…

Lý Huyền không nói ra lời, thực tế có lẽ hắn sẽ làm như vậy.

-Mà Hạ gia, cho tới bây giờ không thiếu nữ nhân khiến ngươi động tâm.

Lý Mặc Bạch có chút khinh bỉ nói.

-Cho nên, ngươi muốn để cho ta tuyệt tình tuyệt nghĩa sao? Ngươi căn bản không cần thiết làm như vậy, ngươi chỉ cần đem chuyện của đại ca nói cho ta biết, ta có thể làm được, ngươi không cần làm vậy với Lý Vị Ương?

Lý Huyền cắn răng nói.

-Không đơn giản vì lý do này, muốn làm địch nhân của Hạ gia, lực lượng của ta và ngươi hợp lại vẫn không đủ, coi như thiên phú ngươi cường đại, có thể luyện Tiên Thiên Bất Bại Thần Công đến cực hạn, mạnh ngang ngửa vị tổ tiên kia của Hạ gia, ngươi vẫn không thể lung lay Hạ gia được.

Lý Mặc Bạch mở to mắt, trong mắt hàn quang lấp lánh:

-Ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một phương pháp có thể cho chúng ta cơ hội chống lại Hạ gia, ta tu luyện Tà Cổ kinh, bên trong đó có một loại Gán tội chi pháp, ta đem Mệnh hồn của ta là Tà Vương Cổ dùng Gán tội chi pháp cho ngươi, để nó giúp ngươi ngưng tụ Mệnh hồn, sau khi hấp thu Mệnh hồn của ta, Mệnh hồn của ngươi không còn thuần túy giống Mệnh hồn mà Tiên Thiên Bất Bại Thần Công ngưng tụ nữa, khiến cho Mệnh cách và thân thể ngươi cải biến, từ đó càng trở nên mạnh mẽ hơn, đồng thời không còn khuyết điểm trí mạng như Tiên Thiên Bất Bại Thần Công nữa, chỉ có như thế, tương lai ngươi mới có cơ hội tiêu diệt Hạ gia.

-Thế nhưng muốn tu luyện Tà Cổ kinh, cần vô tình vô nghĩ, bằng không sẽ lưu lại dẫn mắc cực lớn, hơn nữa ngươi muốn có được Mệnh hồn Tà Vương Cổ tán thành, cần ngươi phải tuyệt tình tuyệt nghĩa, ít nhất thời khắc dung hợp này, ngươi nhất định phải làm đến lục thân không nhận, mới có thể để cho Tà Vương Cổ tự nguyện hi sinh chính mình, dung hợp với ngươi.

Lý Mặc Bạch nói đến đây, nhắm mắt lại.


-Nếu ta thật sự giết ngươi, vậy có thật sự làm được chuyện tuyệt tình tuyệt nghĩa, hơn nữa ngươi không thể nói chuyện liên quan đến đại ca? Như vậy, tất cả việc ngươi làm còn ý nghĩa gì?

Lý Huyền cảm thấy Lý Mặc Bạch quá mức cố chấp.

-Ta.

Một thanh âm từ phòng bên cạnh truyền đến.

Bởi vì mật thất đã bị Lý Huyền đánh nổ, nên tường gương cũng sụp đổ, chỉ thấy Lý Vị Ương đã chết lúc trước, lại sống sờ sờ đứng dậy.

Chẳng qua mặt mũi của nàng, phát sinh biến hóa kỳ dị, chậm rãi thay đổi, không còn giống Lý Vị Ương, biến thành nữ nhân hoàn toàn xa lạ.

-Tên nàng là Điệp, vốn chờ khi ta chết, nàng sẽ nói tất cả cho ngươi biết, đồng thời phụ tá ngươi hoàn thành mục đich, mãi khi diệt tận Hạ gia mới thôi, hiện tại vô dụng rồi,

Lý Mặc Bạch nói xong, muốn đứng dậy.

Lý Huyền theo bản năng muốn đỡ Lý Mặc Bạch, Lý Mặc Bạch lại đưa tay đẩy hắn ra, lạnh nhạt nói:

-Không cần dìu ta, ngươi đã thất bại, còn đường này ta sẽ tiếp tục đi tới đích.

-Nhưng ngươi…

Lý Huyền muốn nói Mệnh hồn của ngươi đã bị mất, trở thành một tên bình thường, còn muốn làm gì nữa.

-Không có gì không thể, coi như phía trước là Hoàng Tuyền chi lộ, ta cũng muốn đi một lần.

Lý Mặc Bạch đứng lên, lung là lung lay, hướng về phía cửa.

Nếu như Lý Huyền thân tại địa ngục hướng quang minh, ngược lại Lý Mặc Bạch là người hướng về địa ngục.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.