Chương trước
Chương sau




- Chẳng lẽ ta nhìn nhầm, sinh viên kia thật sự là thiên tài, so với Minh Tú và Phong Thu Nhạn còn mạnh hơn?

Quân Đình Ngọc đang hoài nghi bản thân.

Tự nhiên hắn nhìn được, ngôn từ Phong Thu Nhạn dành cho Chu Văn sùng bái như thế nào, đây là lời nói phát ra từ nội tâm, không thể nào giả mạo được, không thể nào qua mắt hắn.

Nhưng như vậy, càng khiến Quân Đình Ngọc không thể tin được, một gia hỏa nghiện ngập, lại ưu tú hơn cả Phong Thu Nhạn và Minh Tú.

Phong Thu Nhạn còn trẻ như vậy đã tấn thăng Sử thi, kỳ tài trăm năm khó gặp, mà Chu Văn bằng tuổi hắn, mà Phong Thu Nhạn lại sùng bái hắn như vậy, Quân Đình Ngọc không thể nào tưởng tượng được, rốt cuộc Chu Văn là một người như thế nào.

-Trên thế giới này, có thiên tài như vậy sao?

Quân Đình Ngọc nhìn Chu Văn, tâm tình vô cùng phức tạp.

Mấy người Lý Minh Xán đều nhìn Chu Văn, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, ngay cả Phong Thu Nhạn tự nhận hắn không bằng một phần vạn của Chu Văn, bọn hắn càng khó tưởng tượng, Chu Văn thiên tài như thế nào.


-Lão sư, hành động chơi game, có phải mang thêm nội hàm thâm ảo gì không?

Lý Minh Xán có chút hoài nghi phán đoán trước đó, mặc dù hắn biết không nên hoài nghi Quân Đình Ngọc, tuy nhiên không nhịn được đưa ra nghi vấn.

Trong lòng Quân Đình Ngọc đang rối rắm, quan sát tỉ mỉ Chu Văn đang chơi game, thấy hắn tựa hồ có chút không tầm thường.

Thần sắc hắn bình tĩnh, khí chất xuất chúng, mặc dù đang chơi game, tuy nhiên lại cho người ta thấy một loại khí thế trời sập cũng không sợ hãi, xác thực không tầm thường.

Kỳ thật Quân Đình Ngọc nghĩ hơi nhiều, mặc dù Chu Văn xác thực không phải đơn giản chơi game, nhưng nhìn từ bên ngoài, hắn không khác gì người chơi game bình thường.

Thời điểm Chu Văn đang chơi game, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, đó là thông báo có tin nhắn, Chu Văn lập tức giật cả mình.

Bởi thanh âm này, hắn đặc biệt cài đặt, chỉ có thời điểm Đế đại nhân nhắn tin, mới xuất hiện thanh âm này.

Chu Văn không dám sơ suất, vội vàng lấy điện thoại khác từ trong túi ra, quả nhiên phát hiện tin nhắn từ Đế đại nhân gửi đến.

-Lâu như vậy, đồ vật ta muốn, còn chưa thấy, ta thấy ngươi không đem sự tình Bản Đế để trong lòng, thật sự muốn trừng phạt ngươi một chút, bằng không ngươi còn tưởng rằng Bản Đế chỉ biết hù dọa ngươi thôi sao?

Chu Văn thấy cái tin này, lập tức đổ mồ hôi lạnh, hắn sợ chết, càng sợ Đế đại nhân khiến hắn đoạn năm chi, nếu Đế đại nhân làm thật thì hắn thảm rồi.

-Đế đại nhân, gần đây ta luôn bị người ta đuổi giết, không có thời gian mua những thiết bị kia cho ngươi, ngươi yên tâm, ta lập tức nghĩ biện pháp mua cho ngươi, coi như ta bán mình, nhất định phải mua cho ngươi những thiết bị kia.

Trong khoảng thời gian này, Chu Văn quá bận, nên hắn quên mất chuyện Đế đại nhân nhờ vả.

-Đến muộn.

Đế đại nhân chỉ nhắn lại hai chữ.

Chu Văn vội vàng tìm kiếm nghĩ cách nói rõ lí do, hắn thật sự sợ Đế đại nhân làm thật, biến hắn mất năm chi, thanh niên thông minh, chỉ vì mấy dụng cụ thiết bị, mà mất năm chi, thật ngu hết chỗ nói.

Mặc kệ hắn giải thích như thế nào, Đế đại nhân không phản hồi, cái này khiến Chu Văn cảm thấy không ổn.

Hành động của Chu Văn nhắn tin cho Đế đại nhân rơi vào tầm mắt của Quân Đình Ngọc, lại khiến nhãn tình Quân Đình Ngọc sáng lên, có chút kích động lớn tiếng nói:


-Thiên tài…Người này thật sự là thiên tài…

Vài người Lý Minh Xán giật cả mình, Lý Minh Xán vội vàng hỏi:

-Quân lão, ngài đã phát hiện ra cái gì rồi?

Quân Đình Ngọc nói:

-Quả nhiên lúc trước ta nhìn nhầm, người trẻ tuổi này thật sự là thiên tài ngút trời, khó trách Minh Tú và Phong Thu Nhạn đều sùng bái hắn như thế.

-Quân lão, ngài thấy cái gì, nói cho chúng ta nghe một chút.

Lý Minh Xán ngứa ngáy hỏi.

Quân Đình Ngọc chỉ Chu Văn đang cầm điện thoại nhắn tin nói:

-Lực lượng Vô Tự bia nhắm vào lòng người, coi như đỉnh cấp Sử thi cường giả sau khi nhận được lực lượng Vô Tự bia ảnh hưởng, sẽ toàn tâm toàn ý làm những việc tuân theo bản tâm hắn muốn, trước khi làm xong việc đó, không có cách nào phân tâm, làm chuyện khác. Nhưng các ngươi nhìn hắn, thời điểm hắn chơi game, lại có thể sử dụng điện thoại khác nhắn tin, rõ rãng tâm linh của hắn không bị lực lượng Vô Tự bia ảnh hưởng, hay nói cách khác, dưới lực lượng của Vô Tự bia, người này vẫn có thể bảo trì ý chí bản thân, đơn giản ý chí của người này mạnh kinh người, đến Thánh nhân cũng chỉ có vậy, hạng người này nhất định không phải dạng phàm phu tục tử, khó trách…Khó trách…

Quân Đình Ngọc càng nhìn Chu Văn, càng thấy hắn bất phàm, càng xem càng thấy hắn xuất chúng, lại mơ hồ có phong phạm Đại gia, khiến hắn không dám nhìn Chu Văn dưới ánh mắt của tiền bối nhìn vãn bối.

Chu Văn làm sao biết được Quân Đình Ngọc nghĩ nhiều như vậy, bởi hắn tu luyện Nguyên Khí quyết trên Vô Tự bia, nên căn bản không chịu ảnh hưởng, chỗ nào cần dùng ý chí đối kháng với lực lượng Vô Tự bia.

Có điều Quân Đình Ngọc lại chó ngáp phải ruồi, đoán trúng một phần, ý chí của Chu Văn xác thực không đơn giản.

Chu Văn gửi nhiều tin tức, nhưng Đế đại nhân lại không phản hồi trở lại, hắn biết việc này không đơn giản, cảm thấy không nên tiếp tục lưu lại nơi này, nhất định phải tìm biện pháp bảo vệ mình, chịu lửa giận của Đế đại nhân.

Trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng không dễ làm to chuyện, nhất định phải nhanh tìm một chỗ không người mới được.

Chu Văn thu hồi điện thoại, sau đó đứng lên, thấy bọn người Lý Huyền còn đang đắm chìm trong thế giới của minh, hắn đành đi ra, nói với đạo sư giám hộ bọn hắn:

-Đạo sư, ta còn một ít chuyện cần giải quyết gấp, nên ta phải về trước.

Sau khi được đạo sự giám sát phê chuẩn, Chu Văn đang chuẩn bị xuống núi trước, lại bị Quân Đình Ngọc chặn đường.


-Ta đạo sư Đế Đô học viện Quân Đình Ngọc, không biết tiểu hữu có thời gian nói chuyện phiếm cùng ta hay không?

Quân Đình Ngọc không dám xem Chu Văn như học sinh, phảng phất có ý tứ kết giao.

-Thật có lỗi, hiện tại ta cần trở lại học viện gấp, về sau có cơ hội, trò chuyện tiếp.

Chu Văn nói xong xoay người rời đi.

-Sao người này thiếu lễ phép như vậy.

Lý Minh Xán nói.

Quân Đình Ngọc lại lơ đễnh, ngược lại càng phát giác Chu Văn không tầm thường, trầm ngâm nói:

-Thiên tài có cá tính của thiên tài, Chu Văn xác thực không phải dạng tầm thường, điều này chúng ta cần phải hiểu, chờ ngày mai, chúng ta đi Tịch Dương học viện bái phỏng hắn đi.

Lý Minh Xán còn muốn nói điều gì, đột nhiên thấy một đầu linh dương cùng một đầu tiều điểu như chim ưng từ trên đỉnh Lão Quân sơn lao xuống, mà đầu linh dương kia lại theo sau Chu Văn, tiểu đầu nhảy lên vai hắn, phảng phất như đang hộ vệ hắn.

Đám người Quân Đình Ngọc và Lý Minh Xán xem xong, trợn mắt há mồm, động vật trên Lão Quân sơn không phải phàm vật, chúng được Lão Quân sơn bảo hộ, có thể nói chúng là Sủng vật hậu viện nhà Thánh Nhân, mà chúng nó lại theo Chu Văn xuống núi, bọn hắn chưa bao giờ nghe nói qua sự tình này, chỉ cám thấy không thể tưởng tượng nổi.

Chu Văn một đường đi xuống Lão Quân sơn, sau đó đi thẳng đến học viện, trên đường đi thấp thỏm lo lắng, không biết cái Đế đại nhân kia sẽ làm gì hắn.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.