Chu Văn biết hiện tại mình chỉ là một con mèo, hơn nữa còn mất đi lực lượng, khẳng định không giải quyết được cục diện hiện tại, may mắn hắn vẫn có thể gửi tin nhắn, trước đó hắn đã nhắn cho A Sinh, bảo hắn mau chóng chạy tới.
Chuyện này không phải cứ dùng vũ lực mà giải quyết, coi như giết Lữ Khải Đức cũng vô dụng, bằng không Cổ Điển cũng không xong.
Lữ Khải Đức thấy A Sinh, lập tức quay người muốn chạy, nhưng không được mấy bước, một cây chủy thủ đã kề sát cổ hắn.
-Ngươi làm cái gì vậy? Ta là học sinh học viện.
Lữ Khải Đức trấn định lại.
A Sinh lạnh nhạt nói:
-Ta không cần biết ngươi là ai, thế nhưng ngươi nhất định phải chết.
-Cổ Điển, còn không cứu ta.
Lữ Khải Đức cầu cứu Cổ Điển.
A Sinh nói không nhanh không chậm với Cổ Điển:
-Là Chu Văn để cho ta tới, chuyện của ngươi hắn đã nói cho ta biết, hắn để cho ta chuyển cáo ngươi, tin tưởng hắn, tất cả mọi thứ đều giao cho ta xử lý.
-Cổ Điển, ngươi hẳn rõ ràng, nếu ta chết sẽ có hậu quả gì?
Lữ Khải Đức biết Cổ Điển chính là ngọn cỏ cứu mạng duy nhất của hắn.
Tên của A Sinh, hắn đã nghe qua, hắn tới Lạc Dương chấp hành nhiệm vụ, làm sao không biết A Sinh An gia được.
Cổ Điển ôm Chu Văn, trầm tư một lát, mới quay về chỗ A Sinh, khẽ gật đầu.
A Sinh hơi nhếch khóe môi lên, lộ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-chi-muon-an-tinh-choi-game-than-sung-ta-muon-an-tinh/3205479/chuong-495.html