Chương trước
Chương sau




Sau khi trở lại ký túc xá, cầm điện thoại thần bí kiểm tra tư liệu Nhân vật tí hon, nụ cười vẫn còn in đậm trên mặt.

Thiên Ngoại Phi Tiên: Cấp độ Thần thoại.

Chẳng qua mấy chữ đơn giản khiến nội tâm Chu Văn như ăn mật, còn sở học Long Môn Phi Thiên thuật và Long Môn Phi Tiên thuật trước đó hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một kỹ năng Thiên Ngoại Phi Tiên duy nhất.

Mà kỹ năng này không biểu hiện đẳng cấp, kỳ quái hơn chính là, nó không biểu hiện trị số tiêu hao Nguyên khí.

Có điều rất nhanh Chu Văn đã hiểu, tại sao Thiên Ngoại Phi Tiên không có trị số tiêu hao Nguyên khí, bởi hiện tại Thiên Ngoại Phi Tiên, hắn đã có khả năng tùy ý thu phát, tiêu hao bao nhiêu Nguyên khí, đều do hắn tự do khống chế.

-Nếu tấn thăng Thần thoại đơn giản như vậy thì tốt biết mấy.

Chu Văn tham lam nghĩ vậy.

Đáng tiếc Mệnh hồn của hắn còn chưa tấn thăng đến Hoàn Mỹ Thể, bây giờ nghĩ đến cấp độ Thần thoại hơi sớm, hơn nữa Mệnh hồn quan trọng nhất của hắn là Sát Lục Giả, đến hiện tại vẫn còn Ban Đầu Thể, vẫn chưa tìm được đường tấn thăng.

-Dù thế nào đi chăng nữa, có thêm một Thần thoại kỹ năng, sẽ tăng thực lực của ta trên diện rộng, nếu đem tất cả kỹ năng tấn thăng Thần thoại, vậy thật lợi hại.

Chu Văn liếc nhìn mấy kỹ năng đáng chú ý khác, phát hiện đứng nói tấn thăng Thần thoại, coi như đem kỹ năng đẩy lên thập đoạn đã hết sức khó khăn.


Trên thực tế muốn đem Sử thi kỹ năng tấn thăng Thần thoại so với việc tấn thăng Thần thoại dễ hơn nhiều, nhưng không phải tùy tiện mà đơn giản tấn thăng vậy.

Còn có một nguyên nhân khác, đó chính là đối thủ của hắn đủ mạnh, mà kỹ năng đối phương, lại may mắn tương sinh tương khắc với Thiên Ngoại Phi Tiên, khiến hai bên đều có chỗ lĩnh ngộ, mới có thể may mắn tấn thăng Thần cấp.

Chu Văn suy đoán, một chiêu kia của Hạ Huyền Nguyệt hẳn đã tấn thăng Thần cấp, có điều nàng không có điện thoại thần bí tra tư liệu, nhưng trong nội tâm hẳn tự hiểu.

-Nội tình Lục đại gia tộc anh hùng thật đáng sợ, tùy tiện một nữ nhân thôi, đã có dạng năng lực này.

Chu Văn càng tìm hiểu càng thấy thấy căn cơ Lục đại gia tộc anh hùng hùng hậu.

Chẳng qua hắn nghĩ hơi quá, người giống Hạ Huyền Nguyệt, trong Lục đại gia tộc anh hùng cũng được coi là cường giả đứng đầu, không phổ biến trong tưởng tượng của Chu Văn.

Đang thưởng thức kỹ năng mới, điện thoại lại đột nhiên vang lên, là A Sinh gọi tới.

-Văn thiếu gia, Ước Hàn đã đến Lạc Dương, một mình hắn tới, không có một người Tạp Bội gia tộc đi cùng.

A Sinh nói.

Chu Văn biết ý tứ A Sinh thế nào, Ước Hàn đơn phương độc mã tới Lạc Dương, chắc chắn sẽ có hậu thủ, hắn đang muốn nhắc nhở Chu Văn phải hết sức cẩn thận.

A Sinh làm sao biết, Chu Văn so với hắn tưởng tượng còn cần thẩn hơn nhiều, bởi Chu Văn biết mình đối mặt không đơn giản là Ước Hàn, mà còn Đế đại nhân hết sức đáng sợ đằng sau.

-Địa điểm quyết đấu ở đâu? Thời gian thế nào?

Chu Văn hỏi.

-Ngày mai, ngay tại sân thi đấu thị khu, sân thi đấu đã bố trí xong, tuyệt đối không có bất kỳ ngoại lực nào ảnh hưởng đến cuộc chiến của ngươi và Ước Hàn. Chúng ta còn mời Trương gia cùng người của Hạ gia tới quan chiến, cũng xem như người chứng kiến, để tránh Tạp Bội gia tộc sau này muốn sinh sự. Độc Cô gia cũng có người tới, có điều người vẫn chưa tới, không biết ngày mai họ có xuất hiện không?

A Sinh đem tình huống nói đại khái một lần.

-A Sinh, ngươi đã gặp Ước Hàn, ngươi có thấy hắn có gì khác thường không?

Thời điểm Chu Văn hỏi vấn đề này, trong đầu hắn hiện lên tin nhắn Đế đại nhân gửi nhầm cho hắn.

-Xác thực có chút khác thường, thoạt nhìn hết sức tự tin, mà khí tức trên người hắn rất mạnh, hoàn toàn không phải một tên Truyền kỳ có thể so sánh, tóm lại người này không đơn giản.

A Sinh nói.

-Không nhìn ra điểm khác?


Chu Văn hỏi.

-Có gì khác?

A Sinh không hiểu ý Chu Văn.

-Ngươi có thấy bề ngoài, tính tính, thanh âm của Ước Hàn có gì khác trước đây không?

Chu Văn không biết nên nói thế nào.

-Tính tình hơi khác trước kia, lạnh như băng, dường như không để cái gì vào mắt, cao cao tại thượng, nhìn chúng ta như sâu kiến.

A Sinh suy nghĩ một chút nói.

-Không phải cái này, ngươi có cảm giác hắn có chút bê đê, gay lọ không?

Chu Văn thay đổi cách hỏi.

-Cái này không có.

A Sinh suy nghĩ một chút nói.

Chu Văn nghĩ thầm:

-Chẳng lẽ, tin nhắn kia của Đế đại nhân, không phải nhắn cho Ước Hàn?

A Sinh nói ngày mai hắn sẽ đón Chu Văn, đế Chu Văn tận lực làm tốt công tác chuẩn bị.

Sân thi đấu lớn nhất Lạc Dương, chủ yếu dùng để Phối sủng chiến đấu, chiến đấu đa số mang tính chất biểu diễn, có điều hôm nay quân đội phong tỏa sân thi đấu này, chỉ có một ít người nhận được lời mời, mới có thể tiến vào sân thi đấu.

Trong đó có Hạ Huyền Nguyệt, nàng vừa bước vào sàn thi đấu, thấy một nam nhân đeo đại kiếm đứng trước hàng rào sân thi đấu.

-Độc Cô Ca?

Hạ Huyền Nguyệt thấy nam nhân kia, không khỏi kinh ngạc, không nghĩ người này lại đến Lạc Dương.

Độc Cô Ca, tuổi tác so với Hạ Huyền Nguyệt và An Thiên Tá, lớn hơn vài tuổi, trước kia Hạ Huyền Nguyệt vẫn nghe được truyền thuyết của hắn.

Bên trong Lục đại gia tộc anh hùng, Độc Cô Ca có một ngoại hiệu kỳ lạ, danh xưng Độc Cô gia nam nhân duy nhất không sợ.


Người Độc Cô gia đặc biệt am hiểu thân pháp, cho nên người ngoài chiến đấu với Độc Cô gia, cơ hồ không động vào một thân thể bọn hắn, tâm tình vô cùng phiền muộn, nên trào phúng bọn hắn, nói Độc Cô gia nhát gan sợ người.

Bên trong gia tộc Độc Cô gia, Độc Cô Ca lại là trường hợp ngoại lệ, hắn cùng người chiến đấu xưa nay sẽ không dùng thân pháp thủ thắng, thời điểm hắn ra ngoài lịch duyệt, đánh khắp Lục đại gia tộc anh hùng, đánh người trẻ cùng thế hệ tâm phục khẩu phục, không một ai có thể thắng hắn.

Đáng tiếc tuổi Độc Cô Ca lớn hơn họ một chút, bằng không trận đại chiến giữa An Thiên Tá và thế hệ trẻ Lục đại gia tộc anh hùng kia, Lục đại gia tộc anh hùng đều cho rằng, Độc Cô Ca không thua kém gi Độc Cô Ca, thậm chí còn mạnh hơn.

Năm đó Độc Cô Ca tới Hạ gia xin khiêu chiến, Hạ Huyền Nguyệt chỉ mới mười tuổi, có điều đối với Độc Cô Ca có ấn tượng sâu sắc, bởi hồi bé, nàng sùng bái đường huynh, nhưng hắn không thể đánh thắng Độc Cô Ca.

Mấy năm gần đây, rất ít khi nghe được tin tức Độc Cô Ca, nghe nói hắn đi đánh hạ một Dị thứ nguyên lĩnh vực cỡ lớn tại Nam khu, không ngờ lần này hắn đến Lạc Dương xem trận đấu này.

-Ta nhớ ngươi, ngươi là muội muội Hạ Lưu?

Độc Cô Ca nhìn Hạ Huyền Nguyệt, nhớ lại nói.

-Ca ta gọi là Hạ Lưu Xuyên.

Hạ Huyền Nguyệt buồn bực nói.

-Đều như nhau.

Độc Cô Ca nói xong quay đầu nhìn trong sân đấu, chỉ thấy một nam nhân tuấn mỹ đứng bên trong sân thi đấu.

-Người trẻ tuổi Tạp Bội gia tộc kia rất đáng sợ.

Độc Cô Ca nói với Hạ Huyền Nguyệt.

Hạ Huyền Nguyệt có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ Độc Cô Ca đánh giá Ước Hàn cao như vậy, người có thể khiến Độc Cô Ca nhận xét bằng hai chữ Đáng sợ, đơn giản cực kỳ đáng sợ.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.