Chương trước
Chương sau




Chu Văn muốn trốn tránh, nhưng Hào quang bên trong Quang môn lại có tốc độ ánh sáng, trừ phi tốc độ Chu Văn vượt qua tốc độ ánh sáng, bằng không tuyệt đối không thể né tránh.

Hào quang chiếu xạ trên thân Chu Văn, lực lượng trên thân Chu Văn bùng nỏ, trọng giáp và nhuyễn giáp đều mặc lên, muốn mạnh mẽ ngăn cản lực lượng của hào quang kia.

Nhưng hào quang chiếu tới không làm tổn thương thân thể hắn, chẳng qua khiến thân thể Chu Văn vô phương kháng cự, lôi kéo thân thể hắn hướng về phía Quang môn.

Người bên ngoài chỉ thấy Chu Văn bị hào quang trong Quang môn chiếu xạ, lại tự mình hướng về phía Quang môn bay tới.

A Sinh biến sắc, mặc dù hắn không biết bên trong Quang môn là cái gì, nhưng hắn biết tuyệt đối không để Chu Văn mạo hiểm, phi thân vào sân thi đấu.

Mấy Sử thi sĩ quan phụ trách trấn thủ sân thi đấu, cũng đều đi theo A Sinh vọt tới.

-Xin dừng tay, ta thay Chu Văn nhận thua.

A Sinh phóng tới chỗ Chu Văn, hô Ước Hàn.

Lãnh quang trong mắt Ước Hàn lóe lên, Quang môn mở rộng, hào quang kia là hướng về phía A Sinh, chiếu tới.


Tầm mắt A Sinh ngưng tụ, trong tích tắc, đưa tay chạm mặt đất, thân thân hình trực tiếp chui xuống đất, nhưng mấy Sử thi sĩ quan kia lại bị hào quang chiếu rọi tới, thân thể không tự chủ hướng về bên trong Quang môn bay đi, vô luận giãy dụa thế nào, đều vô dụng.

Mà A Sinh vừa chui xuống đất, vừa mới ngoi lên mặt đất ở chỗ khác, lại bị hào quang trong Quang môn hạ xuống, đem hắn hút lại.

-Kết thúc, quả nhiên Ước Hàn đã đạt chân chính cấp độ Thần thoại, lực lượng kia hẳn là Thần tích Vận Mệnh Chi Luân lực lượng.

Trương Xuân Thu nói.

-Sinh vật trong kén có thể làm một kẻ mới bị phế bỏ Nguyên Khí hải không lâu, trực tiếp đạt cấp độ Thần thoại, quả thực quá kinh người.

Độc Cô Ca trầm ngâm nói.

Hạ Huyền Nguyệt thì đang do dự, không biết nên cứu Chu Văn không?

Chu Văn thử mấy loại phương pháp, cũng không thể thoát khỏi lực lượng bên tron hào quang, thân thể chậm rãi đi về phía Quang môn.

Bên trong Quang môn xuất hiện từng mảnh từng mảnh Thần quang, mặc dù không biết bên trong có cái gì, có điều khẳng định, bên trong tuyệt đối có thứ đặc biệt kinh khủng, nếu thật sự bị kéo vào trong, chỉ sợ đâm vào cục diện hữu tử vô sinh.

Mệnh hồn Hóa Tà của Đế Thính cũng vô dụng, Chu Văn đem Nguyên Khí quyết đổi thành Đạo Thể, Mệnh hồn Bách Vô Cấm Kỵ lập tức phát sáng. Cơ hồ đồng thời, hấp lực vô phương kháng cự bên trong hào quang đột nhiên biến mất.

Chu Văn vẫn bất động thanh sắc, duy trì tốc độ hướng về Quang môn, bay tới.

-Ước Hàn, ngươi thật sự muốn giết ta?

Chu Văn mở miệng nói với Ước Hàn.

-Để ngươi chết đơn giản như vậy, đã tiện nghi ngươi.

Ước Hàn lạnh mặt nói.

-Người ngươi muốn giết là ta, bọn họ không liên quan gì, đem họ thả ra.

Chu Văn còn nói thêm.

-Bọn hắn vì che chở ngươi nên chết, mà tên A Sinh kia, phế Nguyên Khí hải của tỷ tỷ ta, món nợ này tự nhiên hắn phải trả.

Ước Hàn nói.


-Nói như vậy, hôm nay ngươi không chết thì ta vong?

Bàn tay Chu Văn nắm chặt Trúc đao.

-Chỉ có ngươi chết, không có ta vong, ngươi không có tư cách cùng Thần luận sinh tử, an tâm lên Thiên đường đi, nơi đó mới là nơi ngươi trở về.

Ước Hàn đứng trước Quang môn, xòe bàn tay ra, như như Sứ giả Thiên đường nghênh đón Linh hồn.

-Thiên đường kia, ta còn chưa muốn đi, làm phiền ngươi chuyển lời cho Chủ nhân Thiên đường, nếu có rảnh đến nhân gian tìm ta.

Trong lúc Chu Văn nói chuyện, người đã đến trước Quang môn, tay nắm Trúc đao, đột nhiên xuất thủ.

Một đao dùng hết toàn lực, tóc độ, lực lượng, Nguyên khí đều dồn hết vào một đao này, thân hình Chu Văn xẹt qua hư không.

Con mắt Ước Hàn đột nhiên trừng lớn, tựa hồ không thể tin được, Chu Văn bị lực lượng Thiên sứ cứu rỗi ảnh hưởng, lại còn có thể phát động công kích, hắn muốn hành động cản một đao này.

Tuy nhiên lại phát hiện mắt hắn thấy một đao này, thế nhưng tốc độ phản ứng của não lại không theo kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đao kia cắt qua cổ hắn, thân thể lại không cách nào động đậy, vẻ mặt kinh hãi vặn vẹo tới cực điểm.

Cơ hồ thời điểm Chu Văn xuất đao, cả người kéo theo thân ảnh máu trắng phá không tới, rõ ràng là An Thiên Tá và Mệnh hồn hắn phụ thể tới.

Hạ Huyền Nguyệt, Độc Cô Ca cùng Trương Xuân Thu đều khiếp sợ nhìn một đao kia của Chu Văn, theo bọn hắn biết, dưới sự ảnh hưởng của Vận Mệnh Chi Luân lực lượng, sinh vật dưới Thần thoại không thể có năng lực phản kháng, mà Chu Văn lại có thể bên trong lực lượng Thần tích, xuất đao công kích, điều này đã phá vỡ nhận thức của bọn hắn.

Mà một đao kia quá kinh diễm, tựa hồ vượt qua tốc độ Sử thi, chỉ có Hạ Huyền Nguyệt hiểu rõ, một chiêu kia của Chu Văn, đã đạt đến cấp bậc Thần kỹ.

Khoảng cách giữa Ước Hàn và Chu Văn lại quá gần, mặc dù hắn có tốc độ Thần thoại, nhưng vẫn không thể thoát khỏi một đao của Chu Văn.

Có điều Hạ Huyền Nguyệt cũng có nỗi sợ không tên, coi như Thần kỹ, cũng không thể nào chống lại lực lượng Thần tích của Vận Mệnh Chi Luân, Chu Văn có thể xuất đao dưới sự ảnh hưởng của Thiên sứ cứu rỗi, nhất định có nguyên nhân của nó, nhưng Hạ Huyền Nguyệt không có cách nào suy đoán nguyên nhân này.

Đao ảnh lướt qua, huyết dịch nở hoa, cổ Ước Hàn không được Thiên sứ khôi giáp bảo hộ.

Ước Hàn lấy tay bưng bít lấy cổ, không dám tin nhìn chằm chằm Chu Văn, Lục dực sau lưng đã đình chỉ vận chuyển, Quang môn theo đó phá toái.

Đám người A Sinh bị hào quang hút vào đều khôi phục năng lực khống chết thân thể, rơi vào đống phế tích trong sân thi đấu, kinh ngạc nhìn Ước Hàn và Chu Văn trên bầu trời.

Ước Hàn lấy tay che cổ, nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra ngoài, muốn nói chuyện, nhưng chỉ có thể há to miệng, không phát ra âm thanh.

Vẻ mặt dữ tợn Ước Hàn, đột nhiên buông tay ôm cổ ra, đột nhiên nhào về phía Chu Văn, dường như muốn liều mạng với hắn.


Nhưng thời điểm hắn nhào về phía Chu Văn, Thiên sứ khôi giáp trên người hắn lại tự động giải trừ, một lần nữa biến thành bộ dáng Lục dực Thiên sứ, lơ lửng giữa không trung.

Mất đi lực lượng Lục dực Thiên sứ, Ước Hàn lại bị trọng thương, căn bản không thể nhào tới trước mặt Chu Văn, té xuống đất.

Bành!

Ước Hàn ngã ầm ầm trên mặt đất, giãy dụa muốn đứng dậy, con mắt gắt gao nhìn về phía Lục dực Thiên sứ đang lơ lửng trên không trung, khuôn mặt ngơ ngạc không hiểu, phẫn nộ, không cam lòng.

Lục dực Thiên sứ được hắn coi là chỗ dựa, lại vào lúc quan trọng nhất phản bội hắn.

-Nhân danh Thiên sứ, ban cho ngươi quyền lực Thủ hộ, ngươi có bằng lòng cùng ta chiến đấu, để ta trờ thành Thủ Hộ giả của ngươi?

Lời của Lục dực Thiên sứ khiến Ước Hàn lại phun ra mấy ngụm máu tươi, hắn không thể nghĩ tới, lại có loại sự tình này phát sinh, hắn phải vứt bỏ tất cả mới lấy được tư cách, mà Lục dực Thiên sứ lại bỏ rơi hắn, hướng về phía Chu Văn.

-Để ngươi trở thành Thủ Hộ giả của ta, cần có điều kiện gì?

Trong đầu Chu Văn lóe lên nội dung tin nhắn Đế đại nhân phát nhầm kia, theo bản năng mở miệng hỏi.

-Không cần bất cứ điều kiện gì, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta sẽ trở thành Thủ Hộ giả của ngươi, ban cho ngươi lực lượng của Thần.

Lục dực Thiên sứ không chút do dự trả lời.

Phốc!

Ước Hàn nghe xong, không nhịn được nữa, đột nhiên đứng lên, trợn tròn tròng mắt, duỗi tay run rẩy chỉ chỉ Lục dực Thiên sứ trên bầu trời, há miệng muốn mắng cái gì, nhưng miệng mở ra, máu tươi lại phun ra, tung tóe khắp nơi.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.