Chương trước
Chương sau




Kiếm pháp Chu Văn thoạt nhìn bình thường không có gì đặc sắc, kỳ thật đã vận dụng kỹ xảo Thiên Ngoại Phi Tiên, chẳng qua hắn không chủ động công kích, hoàn toàn phòng thủ, khiến người khác không nhìn ra điểm huyền diệu.

Nhưng chỉ vẻn vẹn phòng thủ, đã để Minh Tú chịu áp lực rất lớn, tựa thời điểm Chu Văn chiến đấu cùng Hạ Huyền Nguyệt, Hạ Huyền Nguyệt dùng Đoạt Thiên Lộ tạo áp lực cho Chu Văn.

Có điều thân pháp của Chu Văn không phải Đoạt Thiên Lộ, không có tính xâm lược, hẳn chẳng qua phòng thủ, nhưng cũng khiến Minh Tú có cảm giác nếu hắn không công kích, sẽ bị Chu Văn nhất kích giết ngược.

Cho nên Minh Tú chỉ có thể không ngừng tiến công tiến công lại tiến công, nếu đổi thành người khác, sợ dưới loại áp bách này thôi, ý chí chẳng mấy chốc sẽ sụp đổ, sẽ vứt bỏ ngăn cản hoặc liều lĩnh liều mạng.

Minh Tú lại không hề từ bỏ, dưới áp lực như vậy, không ngừng tìm kiếm thời cơ và khả năng chiến thắng Chu Văn, trường kiếm không ngừng công kích tiếp tục công kích.

-Không được. . . Vẫn chưa được. .

Minh Tú không ngừng nghiệm chứng, nhưng vô luận kiếm pháp của hắn nhanh thế nào đi chăng nữa, kỹ xảo hoa lệ đến đâu, xuất kiếm ảo diệu thế nào, đều bị Chu Văn hoàn mỹ vô khuyết ngăn cản.

-Rốt cuộc làm thế nào mới có thể đột phá thủ thế của huấn luyện viên?

Minh Tú dùng đủ mọi loại cách, nhưng mỗi lần thử, đều vô phương phá giải thế phòng thủ của Chu Văn.

Minh Tú biết tiếp tục như vậy không được, ý nghĩ của hắn vừa đứt, kiếm thế sẽ yếu đi, đến lúc đó sẽ tạo cơ hội cho Chu Văn phản kích.


Đây là trận chiến cuối cùng của hắn và Chu Văn trước khi hắn đi, nên hắn không muốn cứ như vậy rời đi.

-Làm sao bây giờ. . . Làm sao bây giờ. . .

Trong một sát na, trong đầu Minh Tú lóe lên vô số suy nghĩ.

Minh Tú đột nhiên cảm thấy, loại tình huống này hình như có chút quen thuộc, hắn nhớ trước đây đã trải qua tình huống như vậy.

Rất nhanh, Minh Tú nghĩ lại, tại sao cảm thấy cục diện này quen thuộc như vậy, bởi khi hắn còn bé hắn đã từng đối mắt với khốn cảnh như vậy.

Khi đó hắn vừa mới bắt đầu luyện kiếm không bao lâu, còn nhỏ khí lực cũng nhỏ, mới chỉ có ba tuổi, mà đồng học cùng luyện kiếm với hắn, đều đã sáu bảy tuổi.

Cho nên thời điểm đối luyện, bởi khí lực của Minh Tú quá nhỏ, nên hắn luôn bị đồng học đánh bại.

Khi đó hắn vừa mới tiếp xúc kiếm pháp, lâm gì biết kiếm pháp gì, trên cơ bản người nào có khí lực mạnh ngưới đó thắng, mà hắn cách đồng học bao tuổi, khoảng cách lực lượng giữa hai bên quá chênh lệch.

Mỗi ngày đối luyện đều thua hết sức thảm, dùng tính tính Minh Tú, đương nhiên không chịu phục, nên hắn thường xuyên nghĩ, nếu hắn có thể lớn nhanh hơn nữa, khí lực mạnh ngang với mấy đồng học kia, như vậy hắn sẽ không bị thua.

Đáng tiếc, hắn tự nhiên không thể trong một đêm lớn lên vùn vụt, thế nhưng từ đó về sau, Minh Tú liền không ngừng tăng cường luyện tập, không ngừng ma luyện kỹ xảo của mình, mặc dù hắn còn rất nhỏ, nhưng qua mấy tháng, hắn đã có thể đối chiến với những đồng học kia, một năm sau không đồng học nào là đối thủ của hắn.

Khốn cảnh lúc trước, tương tự với khốn cảnh hiện tại, mọi phương diện của Chu Văn đều hơn hẳn hắn, không giống lúc trước, coi như luận kỹ xảo thôi, Minh Tú vẫn không thế so sánh với Chu Văn.

-Khi còn bé, ta không thể nào thực hiện loại huyễn tượng kia, nhưng bây giờ ta chưa hắn không có cách nào thực hiện, ta có thể dùng một phương khác thực hiện…

Trong lòng Minh Tú hình như quyết đoán, ánh mắt biến càng hung hiểm hơn.

-Ánh mắt hắn biến đổi.

Vi Qua híp mắt nói.

-Ánh mắt biến đổi gì?

Điền Chân Chân nghi ngờ hỏi.

-Nhìn kỹ một kiếm tiếp theo của hắn, có lẽ đây chính là thời khắc quan trọng nhất trong đời hắn.

Vi Qua không nói rõ ràng.


Điền Chân Chân đành phải nhìn chằm chằm Minh Tú xem, muốn biết một kiếm tiếp theo của Minh Tú có gì đặc biệt.

Minh Tú cầm kiếm, kiếm quang như sao băng lóe lên, theo Điền Chân Chân, một kiếm này không hề có sự khác biệt so với kiếm trước, đều nhanh như vậy, đều hoa lệ như vậy, nhưng một kiếm này, lại không thể đánh bại Chu Văn.

Nàng đã nhìn qua không biết bao nhiêu lần, dạng kiếm pháp hoa lệ này, đều bị Chu Văn hời hợt cản lại, chưa từng có ngoại lệ.

Quả nhiên, kiếm Chu Văn lại cản kiếm Minh Tú, nhưng thởi điểm hai kiếm chạm vào nhau trong tích tắc, tất cả mọi người kinh ngạc phát hiện, kiếm của Chu Văn lại hơi rỗng, không thể ngăn cản kiếm của Minh Tú.

Kiếm Minh Tú, lại như học sinh đến trễ, chờ kiếm Chu Văn quét qua về sau, kiếm của hắn mới đâm đi qua, đâm về phía trái tim của Chu Văn.

-Tốt! Chu Văn hắn không đỡ được!

Điền Chân Chân hưng phấn nhảy dựng lên, nàng coi đó là sai lầm của Chu Văn.

Coong!

Nhưng một giây sau, Chu Văn lại áp chế chuôi kiếm, đâm vào mũi kiếm của Minh Tú, khiến trường kiếm Minh Tú lệch sang bên phải, cuối cùng để kiếm Minh Tú không đâm trúng hắn.

-Đó không phải sai lầm của Chu Văn, mà là kết quả Minh Tú cố ý tạo nên, kiếm chậm, khiến Chu Văn nhìn không thấu, thật thú vị.

Trên mặt Vi Qua lộ ra vẻ nghiền ngẫm.

Minh Tú đã đình chỉ công kích, không tiếp tục chiến đấu, thanh kiếm chui vào trong vỏ kiếm.

Tay Chu Văn cầm kiếm cũng rũ xuống, mặc cho mũi kiếm chạm mặt sàn.

-Hảo kiếm pháp, một kiếm kia gọi là gì?

Chu Văn nhìn Minh Tú hỏi.

-Chưa có tên, nếu huấn luyện viên không chê, có thể đặt tên cho nó.

Minh Tú nói.

Chu Văn không từ chối, suy nghĩ một chút nói:

-Nếu kiếm pháp lấy chậm làm chủ đạo, vậy gọi nó là Minh Nhật kiếm pháp đi.


-Minh Nhật kiếm pháp. . . Minh Nhật kiếm pháp. . . Tốt. . . Liền gọi Minh Nhật kiếm pháp. . .

Minh Tú dường như đối với danh tự này hết sức ưa thích, cứ như vậy đặt tên cho nó.

-Vậy để cho ta nhìn một chút, Minh Nhật kiếm pháp của ngươi có thể đạt đến trình độ nào đi.

Chu Văn nheo mắt lại nhìn chằm chằm kiếm trong tay Minh Tú, hắn cảm giác, một kiếm của Minh Tú, do sự tự tin và linh cảm của Minh Tú bùng nổ.

-Huấn luyện viên, vậy thì mời ngài đánh giá Minh Nhật kiếm pháp của ta đi!

Minh Tú cầm chuôi kiếm, cả người như tiến nhập vào một trạng thái huyển diệu, lại khiến người ta cảm giác có chút không chân thật.

Răng rắc!

Kiếm luyện tập và vỏ kiếm trong tay Minh Tú, lại phá toái, từng vết nứt lan tràn trên thân vỏ kiếm, trong chớp mắt, vỏ kiếm vỡ vụn, chuôi kiếm luyện tập cũng bị phá toái.

Kiếm luyện tập phá toái cũng không kỳ quái, kỳ quái là, sau khi kiếm luyện tập và vỏ kiếm phá toái, trong tay hắn vẫn cầm một thanh kiếm, một thanh kiếm từ ánh sáng trong suốt, kiếm ý kinh khủng tràn ra ngoài.

-Mệnh hồn. . . Đó là mệnh hồn sao?

Điền Chân Chân không thể tin được phán đoán của mình, lôi kéo Vi Qua hỏi.

-Đúng vậy, đó chính là Mệnh hồn, thật khiến người ta hâm mộ, hắn mới bao nhiêu tuổi, đã ngưng tụ Mệnh hồn rồi.

Vi Qua nói, trong lòng hắn cũng rất hâm mộ.

Nếu hắn có thể gặp Chu Văn sớm hơn chút, sớm tỉnh ngộ, hẳn hắn đã không phí phạm nhiều thời giờ đi làm những chuyện nhàm chán kia, có lẽ hắn cũng giống Minh Tú, giống Phong Thu Nhạn, với tuổi tác như vậy, đã có thành tựu kinh người như vậy.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.