Chương trước
Chương sau




Từng bước một hướng trên núi đi, mặc dù vô luận mệt mỏi như thế nào, đều có thể di chuyển, nhưng khi nhìn một chút vào đỉnh núi trên vân tiêu kia, phảng phất không có điểm cuối, y nguyên sẽ khiến người ta sinh ra tuyệt vọng.

Khương Nghiên đi về phía trước nói:

-Cổ nhân cho rằng, trên trời có Tiên, đạp lên đỉnh gặp Tiên, mới có thể nhận được Đại đạo truyền thừa. Cho nên từ xưa đến nay, Đông Tây Nam Bắc khu, đều có truyền thuyết Thần thoại liên quan đến thông Thiên. Có truyền thuyết Tây khu khá quen thuộc như, có một cậu bé trồng Ma Đậu, kết quả trồng được cây dây leo thông thiên, sau đó leo lên đi đến tòa thành có Cự nhân giấu bảo, còn còn truyền thuyết Kiến Mộc Đông khu chúng ta các loại…

-Những thứ kia đều là thực vật, hình như không liên quan gì đến núi?

Chu Văn nói.

-Sơn dã có, không phải rất nhiều Thần linh trong truyền thuyết đều ở trên núi sao? Giống Chư Thần Giống núi Olympus, Côn Luân Tiên Cung các loại.

Khương Nghiên vừa đi vừa nói chuyện.

Chu Văn và Khương Nghiên nói chuyện phiếm, không phải muốn qua trò chuyện thu được kết quả gì, chẳng qua ngọn núi này quá cao, mỗi bước của bọn hắn phải dùng toàn lực, không thể đi nhanh, không biết lúc nào mới leo lên, nên thật sự có chút nhàm chán.

Mà khi nói chuyện, có thể tiêu trừ một chút tâm tình tiêu cực, không khiến người ta tuyệt vọng như vậy.


-Không biết mấy đồ vật trong truyền thuyết này, có đối ứng với Dị thứ nguyên lĩnh vực không nhỉ? Nếu như có, ta thực sự muốn một khỏa Ma Đậu, sau đó lên trời tầm bảo của Cự nhân.

Chu Văn nói.

-Ma đậu có hay không, ta không rõ lắm, có điều ta từng gặp Phù Tang Thần mộc, một trong Tam đại Thần mộc tại hải ngoại.

Khương Nghiên nói.

-Thật sự có Phù Tang Thần mộc sao? Phía trên Thần mộc thật sự có mười con Thái Dương Kim Ô sao?

Chu Văn tò mò hỏi.

-Có hay không Thái Dương Kim Ô ta không biết, có điều cái cây kia sinh trưởng trên biển rộng, cao đến mức không thể chạm, phía trên kết trái cây như Thái Dương, chỉ đứng xa xa nhìn tới, cơ hồ mù mắt, căn bản không có nhân loại nào có thể tới gần nó.

Khương Nghiên dừng một chút, lại nói tiếp:

-Tương truyền tại thời đại thượng cổ, Hậu Nghệ đứng phía trên Phù Tang Thần mộc bắn giết cửu đầu Kim Ô, nếu truyền thuyết có thật, như vậy hiện tại Hậu Nghệ chính là cường giả cao cấp nhất trong nhân loại.

-Nếu như Hậu Nghệ tồn tại, vậy không biết Chúc Dung, Cộng Công, Khoa Phụ, những đại năng trong Thần thoại có tồn tại không? Nếu tương lai chúng ta có thể kéo Cung Xạ Nhật, khẩu uống Giang Hà, nhất kích đoạn sơn, đó là chuyện sảng khoái đến nhường nào…

Chu Văn suy nghĩ mường tượng một chút về khung cảnh kia, thật là phê cần mà.

-Cần gì phải đến tương lai, Thần thoại Phối sủng của ngươi, nếu công kích thôi, đã thổi bay một ngọn núi nhỏ cũng không có vấn đề gì.

Khương Nghiên cười nói.

-Có khả năng, có điều ngọn núi nhỏ như vậy, coi như cắt đứt, cũng không thú vị, ít nhất phải đem danh sơn Ngũ Nhạc bổ thành hai nửa, hoặc đem núi Thái sơn chặt đứt, lúc đó mới thú vị.

Chu Văn nói.

-Muốn đạt đến cảnh giới kia, sợ cấp độ Thần thoại bình thường không thể nào.

Khương Nghiên nói.

Hai người vừa leo núi vừa nói chuyện, cảm giác thể lực tiêu hao lợi hại hơn, đi mấy bước mà thở phì phò, quần áo trên thân ướt đẫm, giống như vừa chui lên đầm nước vậy.

-Ngươi muốn lên đỉnh núi làm gì? Không phải cũng muốn cầu Tiên chứ?


Chu Văn nói đùa.

-Ta thực sự muốn cầu Tiên.

Khương Nghiên nghiêm túc nói.

Chu Văn hơi ngẩn ra, không dám tin tưởng hỏi:

-Cầu Tiên gì? Cái gọi là Tiên, không phải là Dị thứ nguyên sinh vật sao?

-Không hoàn toàn, trên đỉnh núi này, có một cái kén, bên trong kén có một sinh vật, có thể nói nó là Dị thứ nguyên sinh vậy, nhưng lại không hoàn toàn đúng.

Khương Nghiên nói.

-Thủ Hộ giả?

Chu Văn thất thanh nói.

-Ngươi lại biết tên Thủ Hộ giả, vậy thì tốt không cần giải thích, mặc dù trên đỉnh núi này không có Tiên, nhưng lại có một Thủ Hộ giả, mục tiêu của ta là Thủ Hộ giả kia, thế nhưng bên cạnh nó có Thần thoại sinh vật kinh khủng thủ hộ, một mình ta không phải là đối thủ của nó, cho nên ta phải tìm trợ thủ.

Khương Nghiên tựa hồ không kinh ngạc chuyện Chu Văn biết Thủ Hộ giả.

-Ngươi tìm Thủ Hộ giả làm gì? Giết chết nó? Hay ngươi có phương pháp gì đem nó biến thành của mình?

Chu Văn có chút bận tâm, không biết Khương Nghiên biết Chú Linh thuật không, nếu hắn biết Chú Linh thuật, nếu hắn tìm Thủ Hộ giả, không biết có phải hắn muốn đi theo con đường của Vương Minh Uyên không?

Đây cũng không phải sự tình không có khả năng xảy ra, lúc trước Vương Minh Uyên phá giới, hắn đem tài liệu và kinh nghiệm của hắn tâm đắc đưa Khương Nghiên, nói không chừng bên trong có Chú Linh thuật.

-Muốn giết Thủ Hộ giả, dùng thực lực của chúng ta hiện tại sợ không đủ. Có điều ta đã nghiên cứu tài liệu lão sư lưu lại, chỉ cần phương pháp thỏa đáng, có thể khiến Thủ Hộ giả hiệu trung, nếu ngươi biết tên Thủ Hộ giả, hẳn đã nhìn qua những tài liệu kia?

Khương Nghiên nói.

-Ta chưa nhìn qua những tài liệu kia, có điều ta đã gặp một đầu Thủ Hộ giả sống sờ sờ.

Chu Văn đem sự tình Ước Hàn và Lục dực Thiên sứ nói một lần cho Khương Nghiên.


-Sư huynh, ngươi cũng phải cẩn thận, mấy tên Thủ Hộ giả kia sợ không đáng tin.

Chu Văn nói.

Khương Nghiên vừa cười vừa nói:

-Trời đời này làm gì có thứ gì tuyệt đối tin cậy? Tựa như chuyện hùn vốn làm ăn, chuyện bị đối tác bán đứng chỗ nào chả có, mâu thuẫn càng không ít, chẳng lẽ không mở cửa không kiếm tiền sao? Tất cả theo nhu cầu mỗi bên thôi. Coi như người thân như huynh đệ ruột, trở mặt thành thù cũng không phải là chuyện không có. Cho nên không nên xem Thủ Hộ giả là vật tư của mình, xem như đối tác, như vậy một số chuyện sẽ không khó tiếp nhận.

Chu Văn hơi ngẩn ra, lời Khương Nghiên không phải không có lý, chẳng qua Chu Văn không lựa chọn con đường này, bởi hắn có quá nhiều bí mất không thể để bất kỳ kẻ nào biết.

Khương Nghiên nói tiếp:

-Đây là con đường đột phá cấp độ Sử thi, mặc kệ đúng sai, luôn cần một người qua mới biết được, ta muốn đi trước nhìn một chút.

Hai người vừa đi vừa nói, lại trao đổi một chút tin tức liên quan tới Thủ Hộ giả.

Theo Khương Nghiên nói, đỉnh núi xác thực có một khỏa kén xanh, Thủ Hộ giả bên trong, có khả năng phù hợp với thuộc tính của hắn, có lẽ có cơ hội lập khế ước với Thủ Hộ giả.

Có điều nhìn lại tư liệu của mv, muốn kết thành khế ước với Thủ Hộ giả, cơ sở điều kiện đầu tiên là nhất định phải đánh bại Thần thoại sinh vật thủ hộ, bằng không không cách nào tới gần kén, chớ đừng nói khế ước.

Thần thoại sinh vật thủ hộ kén xanh trên đỉnh núi, mà một đầu Thủ Hộ thú mà trắng, giống như dê, trên đầu có Song giác và Thụ nhãn, miệng có thể nói tiếng người, mỗi chữ nó nói đều biến thành sự thật.

Trước đó Khương Nghiên một mình đi lên, Thần thoại sinh vật thủ hộ chẳng qua nhìn hắn một cái, nói một chữ Lăn, Khương Nghiên bị lăn xuống đỉnh núi, thân thể làm sao cũng khống chế không nổi, kém chút ngã chết.

Khương Nghiên đã nghiên cứu rất lâu, cuối cùng suy đoán nó là Bạch Trạch trong truyền thuyết.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.