Chương trước
Chương sau




Lần trước thời điểm Chu Văn tới giết Biến dị Phi Thiên, vẫn cùng Khương Nghiên, Chung Tử Nhã, Huệ Hải Phong, hiện tại ba người kia trời nam đất bắc, không biết ngày sau có thể đoàn tụ không.

-Bên trong có Biến dị Phi Thiên, đợi lát nữa ta phụ trách kiềm chết Phi Thiên thú và Phi Thiên bình thường, còn Biến dị Phi Thiên giao cho huấn luyện viên ngươi vậy?

Phong Thu Nhạn nói.

-Cũng tốt.

Chu Văn khẽ gật đầu.

Hai người tiến vào Liên Hoa động, Toa Đế và Cách Liệt đều tới phụ cận, thấy Phong Thu Nhạn và Chu Văn tiến vào hang đá, Chúc Long muốn đuổi theo, nhưng lại bị Toa Đế chặn lại.

-Cứ chờ một chút.

Toa Đế kéo lại Cách Liệt về sau, nhìn về phía Chu Văn tiến vào hang đá, một con mắt theo hốc mắt của nàng từ bên trong bay ra, như thuấn di biến mất.

Toa Đế nhắm một con mắt, bên trong một mắt khác bắn ra tia sáng, trước mặt nàng tạo thành hình ảnh lập thể, chính là hình ảnh Chu Văn và Phong Thu Nhạn.

Trong hình ảnh, bọn hắn đang đối mặt với một đám Phi Thiên thú, ít nhất hơn mấy trăm con, con hơn mười mấy con Phi Thiên và một đầu Biến dị Phi Thiên màu hắc bạch.

-Nhiều Phi Thiên như vậy, hai người bọn họ có đối phó nổi không?


Cách Liệt nhìn hình ảnh lập thể nói.

-Huấn luyện viên, để ta mở đường cho ngươi.

Phong Thu Nhạn nói xong, muốn rút đao xông về phía Phi Thiên thú.

-Không cần, ngươi tìm ta tới, không phải muốn nhìn ta ra tay sao? Vậy giao tất cho ta đi.

Trong lòng Chu Văn rất rõ.

Nếu quả thật Phong Thu Nhạn muốn giết Biến dị Phi Thiên, nhất định hắn sẽ tự mình nghĩ biện pháp, không có khả năng đến tìm hắn hỗ trợ.

-Quả nhiên không cái gì thoát khỏi ánh mắt của huấn luyện viên ngài.

Phong Thu Nhạn nói.

-Vậy ngươi hãy nhìn xem.

Chu Văn tay cầm Trúc đao, tầm mắt nhìn chằm chằm Phi Thiên thú và Phi Thiên như mây đen, chẳng qua tiêu điểm của hắn không nắm trên thân chúng nó, mà xuyên qua đàn Dị thứ nguyên sinh vật, nhìn chằm chằm Biến dị Phi Thiên đang lơ lửng trên không trung.

-Hắn muốn làm gì? Một cá nhân chiến đấu với nhiều Dị thứ nguyên sinh vật như vậy, muốn thoát thân cũng không phải chuyện đơn giản?

Cách Liệt nói.

-Cứ xem tiếp đi.

Toa Đế nói.

Mắt thấy đoàn Phi Thiên thú và Phi Thiên xông về phía Chu Văn, Phong Thu Nhạn đứng bên cạnh lui về sau hai bước, tựa hồ không định hỗ trợ.

Thời điểm Cách Liệt và Toa Đế đang nghi hoặc rốt cuộc Chu Văn làm thế nào đối phó với Phi Thiên thú và Phi Thiên đây, cuối cùng Chu Văn rút đao ra khỏi vỏ.

Ánh đao lóe lên một cái rồi biến mất, Cách Liệt cùng Toa Đế chỉ thấy hình như có ánh đao lướt qua, còn chưa thấy thân đao, đao đã về tới vỏ.

Phi Thiên thú và Phi Thiên đầy trời, tựa hồ không nhận được ảnh hưởng, tựa hồ đang hướng về phía Chu Văn tới.

-Tại sao? Vô dụng chăng?

Cách Liệt lẩm bẩm một câu.

Nhưng một giây sau, đã thấy đám Phi Thiên thú và Phi Thiên bay đầy trời, từng cái thân thể đứt đoạn vỡ thành hai mảnh, hàng trăm Dị thứ nguyên sinh vật, máu tươi phun ra, tàn thi đầy trời.


Mười mấy Sử thi Phi Thiên đều bị chém mất xác, đầu một nơi thân một nẻo, ngay cả Biến dị Phi Thiên cách Chu Văn hơn trăm thước, đầu đã lìa khỏi cổ.

Trong lúc nhất thời máu tươi phun tung toé toàn bộ Liên Hoa động, không còn một đầu Phi Thiên thú và Phi Thiên còn sống sót.

Cách Liệt cùng Toa Đế đều hoàn toàn biến sắc, giống như bị một người chém vào ngực, vẻ mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán.

Hai người liếc nhau một cái, sau đó cùng nhau lui lại, chậm rãi theo đường cũ thối lui khỏi Liên Hoa động.

-Tỷ, ngươi có nhìn rõ một đao kia như thế nào không?

Ra khỏi Liên Hoa động, Chu Văn mới thờ hổn hển, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, kinh nghi bất định hỏi Toa Đế.

-Quá nhanh, căn bản không nhìn rõ, có điều không sao, ta có Odin Chi Nhãn, trở về sẽ xem lại sau.

Không biết từ lúc nào, con mắt kia đã trở về hốc mắt của Toa Đế.

Hai người về ký túc xá, Toa Đế đóng kỹ cửa sổ, lúc này hai mắt nàng hiện ra lam sắc, bắn ra tia sáng, tạo thành hình ảnh lập phương thể.

Nội dung hình ảnh, chính là hình ảnh Phong Thu Nhạn và Chu Văn, hình ảnh như video quay lại, được con mắt Toa Đế ghi lại.

Thời khắc Chu Văn rút đao, hình ảnh được Toa Đế thả chậm, động tác của Phi Thiên thú và Phi Thiên đều biến chậm, nhưng hai người bọn hắn vẫn chỉ nhìn thấy ánh đao lóe lên, không thấy hình dáng của đao trong tay Chu Văn như thế nào, mà đao kia đã trờ về vỏ.

-Không có khả năng. . . Làm sao lại nhanh như vậy…Coi như hắn tấn thăng Sử thi…Cũng không thể nhanh như vậy…

Mặt mũi Cách Liệt không thể tin vào mắt mình.

Vẻ mặt Toa Đế nghiêm túc, nhưng không nói gì cả, lại một lần thả chậm hình ảnh, lần này giảm tốc độ về sau, động tác của Phi Thiên thú không khác hộp băng, nhìn mãi mới di chuyển về phía trước một chút.

Lần này cuối cùng bọn hắn thấy Chu Văn xuất đao, đao như lưu quang băng qua, nhưng trên thực tế không chỉ đao động.

Thân thể Chu Văn theo hướng đao tiến về phía trước, cả người trong chốc lát theo trường đao bay lượn, vạch một đường vòng cung, xuyên qua bầy Phi Thiên thú và Phi Thiên.

Dưới tốc độ thả chậm như vậy, thân pháp của Chu Văn vẫn khiến người ta hoa cả mắt, ánh đao như tia chớp xét qua từng con Phi Thiên thú và Phi Thiên, cuối cùng xẹt qua cỗ Biến dị Phi Thiên, sau một vòng, Chu Văn lại trở về chỗ cũ, trường đao đúng lúc trở về vỏ, phảng phất hắn chưa bao giờ động đậy.

Toàn bộ quá trình thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui, toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi một mạch, lại thêm cảm giác phiêu dật và mau lẹ như Thiểm điện trên bầu trời.

Cách Liệt xem xong, mồ hôi lạnh rơi xuống, cổ cứng đờ nhìn Toa Đế hỏi:

-Tỷ, ngươi dùng Odin Chi Nhãn, thả chậm bao nhiêu lần vậy?

-Gấp bảy.

Vẻ mặt Toa Đế cổ quái trả lời.


-Không có khả năng!

Cách Liệt nghe được đáp án này, lập tức kêu lên:

-Odin Chi Nhãn của ngươi, thả chậm gấp đôi, Truyền kỳ cường giả chuyên về tốc độ chậm chẳng khác ốc sên bò, thả chậm gấp bốn lần, tốc độ Sử thi cường giả sẽ giống rùa bò, thả chậm gấp sáu lần coi như đỉnh cấp Sử thi cường giả chủ tu tốc độ, cũng biến thành siêu cấp rùa bò. Ngươi thả chậm gấp bảy lần, tại sao thân pháp và đao pháp của hắn vẫn còn nhanh như vậy? Coi như hắn là đỉnh cấp Sử thi, cũng không có khả năng có nhanh như vậy.

-Đúng vậy, xác thực không có khả năng, Odin Chi Nhãn thả chậm gấp bảy lần, chỉ có tốc độ Thần thoại cấp, mới sinh ra hiệu quả như vậy.

Toa Đế nói.

-Hắn không thể nào đạt cấp độ Thần thoại, tỷ, có phải ngươi nhầm không?

Làm sao Cách Liệt tin được, Chu Văn chỉ hơn hắn hai tuổi, lại đạt cấp độ Thần thoại được.

-Odin Chi Nhãn của ta không thể nhầm được, dĩ nhiên hắn không thể nào đạt cấp độ Thần thoại, như vậy chỉ còn một khả năng, đao pháp và thân pháp của hắn đã luyện đến Thần kỹ, cho nên mới nhanh như vậy.

Tầm mắt Toa Đế sáng rực nói.

-Thần cấp đao pháp!

Cả người Cách Liệt ngây dại, đáp án này khiến hắn không thể tiếp thu được, nhưng hắn lại rất rõ, Odin Chi Nhãn không thể nào sai được.

Vốn bọn hắn tới vì Lan Thi xưng danh, mặc dù Cách Liệt vẫn chưa tấn thăng Sử thi, nhưng khoảng cách rất gần, có thể nói trong gang tấc. Mà Toa Đế đã tấn thăng Sử thi, còn thu được Mệnh hồn Odin Chi Nhãn.

Nguyên bản Cách Liệt nghĩ rằng, coi như Chu Văn mạnh đến đâu, cho dù đánh bại hắn, cũng không thể nào là đối thủ của Toa Đế.

Nhưng hiện tại, hắn chỉ cảm thấy vô tận tuyệt vọng, một Sử thi cường giả đã luyện thành Thần kỹ, mà hắn chỉ mới 17 tuổi, ngẫm lại khiến bất kỳ kẻ nào cũng cảm thấy choáng váng.

Nhìn toàn bộ lịch sử Lục đại gia tộc anh hùng, cũng chưa từng xuất hiện một người đáng sợ như vậy.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.