Chương trước
Chương sau




Người kia thoạt nhìn tóc đã hoa râm, suy đoán hắn tầm năm mươi sáu mươi tuổi, mặc dù trên mặt không ít nếp nhăn, có điều vẫn lưu lại chút góc cạnh, nên có thể đoán chừng, người này lúc còn trẻ hẳn là một nam nhân anh tuấn.

Thời điểm trước kia nam nhân kia xem xúc xắc, đã thấy hai người Chu Văn, cũng biết đám người Chu Văn muốn đến đây hỏi thăm tình hình nơi này, nhưng hắn tựa hồ không có dục vọng câu thông với đám người Chu Văn, vẫn chán nản đứng ở nơi đó.

- Đại ca xưng hô như thế nào?

Lưu Vân mở miệng hỏi.

Lão nam nhân nghe được thanh âm, lúc này mới tỉnh tỉnh, theo bản năng trả lời:

- Ta gọi Sở Hà, là giáo sư ban Lịch sử, Đế Đô học viện.

- Sở Hà? Lão bà ngươi có phải tên là Sở Dương?

Lưu Vân nói đùa.

Lão nam nhân kia cũng không có tâm tư hài hước gì, hoặc nói ở giữa tình thế như vậy, đã không còn bất cứ chuyện gì có thể làm cho hắn cảm giác buồn cười, cho nên lão nam nhân chẳng qua nghiêm chỉnh giải thích.


Chu Văn nghe được lời của lão già, lập tức mở to hai mắt nhìn, có chút không thể tin được hỏi:

- Sở Hà? Tại Đế Đô học viện khoa Lịch sử có mấy người gọi là giáo sư Sở Hà?

- Chỉ có mình ta.

Sở Hà tựa hồ hơi choáng, căn bản không quan tâm Chu Văn hỏi vấn đề kỳ quái vậy.

Thần sắc Chu Văn kích động nhìn Sở Hà, bên trong toàn bộ Đế Đô học viện, Chu Văn biết chỉ tên một giáo sư, đó chính là Sở Hà.

Sỡ dĩ, Chu Văn có thể nhớ kỹ cái tên này, cũng không phải bởi Sở Hà nổi danh, coi như hắn nổi danh tại Đế Đô học viện, Chu Văn cũng chẳng quan tâm, càng không thèm nhớ kỹ tên của hắn.

Nhưng cái tên Sở Hà này khác biệt, bởi giáo sư khoa lịch sử của Đế Đô học viện này, chính là một trong những thành viên của đội khảo sát mà Lão hiệu trưởng tham gia.

Chu Văn thấy tư liệu của Sở Hà trên danh sách, hơn nữa đã nhìn thấy chân dung trong hồ sơ của hắn.

Có điều khi đó Chu Văn đại khái nhớ một chút, hơn nữa Sở Hà cũng không phải mục tiêu của hắn, cho nên hắn không để ý.

Bây giờ nhớ lại, Sở Hà này giống Sở Hà trong tấm ảnh kia mấy phần, có điều Sở Hà trong tấm ảnh hơi béo hơn một chút, không gầy gò như người này, trạng thái thoạt nhìn cũng tương đối tốt, hồng quang đầy mặt, tóc vẫn còn màu đen, không hoa râm như hiện tại.

- Đây thật sự là giáo sư tỏng khảo sát đội sao? Không phải hắn đi cùng Lão hiệu trưởng tiến nhập Trác Lộc chiến trường sao, hơn nữa bọn hắn mất tích cùng nhau, tại sao hắn lại ở chỗ này?

Chu Văn vốn nhận định Lão hiệu trưởng đã gặp nạn, nhưng một người đi cùng Lão hiệu trưởng, lại xuất hiện bên trong Hoàng Tuyền thành, cái này khiến lòng Chu Văn phát sinh gợn sóng.

- Chẳng lẽ nói, Hoàng Tuyền thành thật sự là nơi hội tụ của nhân loại sau khi chết sao? Chẳng lẽ người trong thành này đều không phải người sống, mà là quỷ hồn sau khi chết sao? Ta và Lưu Vân được tính là gì đây? Chẳng lẽ, chẳng lẽ chúng ta đã chết mà không hay biết gì sao, hay nói hồn phách chúng ta đã tiến vào Hoàng Tuyền thành?

Chu Văn lắc đầu, đem suy nghĩ hoang đường này ném bên ngoài não.

- Sở giáo sư, có phải ngài đã từng đi Trác Lộc chiến trường làm công tác nghiên cứu?

Chu Văn nhìn chằm chằm Sở Hà hỏi, trong lòng của hắn trông đợi, Sở Hà này chính là Sở Hà giáo sư trong khảo sát đội.

Nếu bọn hắn thật sự cùng là một người, như vậy Sở Hà còn sống, chứng ta tỏ rất có thể Lão hiệu trưởng không gặp nạn, dù sao bên Trác Lộc chiến trường không phát hiện được thi thể bọn hắn hay di vật gì khác.


Từ nhò đến lớn, người tốt với Chu Văn không nhiều, Lão hiệu trưởng được xem là một trong số đó, Chu Văn cảm thấy người tốt như Lão hiệu trưởng, không nên chết sớm như vậy, ít nhất hắn không hy vọng lão hiệu trưởng không chết trong Trác Lộc chiến trường.

- Không.

Sở Hà lắc đầu nói.

- Tại sao lại không? Ngươi cẩn thận suy nghĩ lại một chút, Liên bang mời người tham gia khảo sát đội tiến vào Trác Lộc chiến trường, ngài cùng Âu Dương Đình, còn có mấy vị giáo sư chuyên gia khác cùng đi Trác Lộc. . .

Chu Văn nói.

Sau khi nói một hồi, tư duy Sở Hà tựa hồ sôi nổi không ít, nghe xong lời của Chu Văn, hắn cúi đầu suy tư trong chốc lát nói:

- Ta nhớ ra rồi, có chuyện như thế, lúc ấy Liên bang xác thực mời ta tham gia nghiên cứu tại Trác Lộc chiến trường, ta nhớ bên trong danh sách còn có tên của giáo sư Âu Dương Đình.

- Ngươi cùng bọn hắn đi Trác Lộc chiến trường, tại sao một mình ngươi lại ở chỗ này?

Chu Văn có chút kích động hỏi, vừa rồi hắn đã nhìn qua những người khác ở trên đường, nhưng vẫn không phát hiện Lão hiệu trưởng và những thành viên khác của khảo sát đội.

Ai biết Sở Hà lại lắc đầu nói:

- Không không, ta không hể đi Trác Lộc chiến trường, bởi lúc ấy ta đã phát hiện một sự kiện trọng đại, nên ta đi đại sa mạc Taco Ramah làm nghiên cứu, cho nên ta cự tuyệt lời mời, không đi Trác Lộc.

- Ngươi cự tuyệt?

Chu Văn nhìn Sở Hà, khuôn mặt khó tin.

Hắn đã nhìn qua tư liệu thành viên khảo sát đội, mặc dù họ đã mất tích, có điều những ghi chép thông tin trước đó liên quan đến họ vô cùng kỹ càng, thậm chí có cả thông tin số thứ thẻ của họ tại trụ sở.

Bên trong trụ sở có rất nhiều người gặp Sở Hà giáo sư, còn có người cùng hắn tán gẫu qua ngày, hiện tại Sở Hà lại nói hắn chưa từng đi Trác Lộc chiến trường, khi mới bắt đầu đã cự tuyệt lới mời, điều này khiến đầu Chu Văn lóe lên rất nhiều suy nghĩ.

- Sở Hà này đang nói láo sao? Hay hắn nói thật hắn không đi Trác Lộc chiến trường? Nếu Sở Hà thật sự không đi Trác Lộc chiến trường, như vậy Sở Hà đi Trác Lộc chiến trường là ai? Sở Hà này là thật hay là giả? Hay căn bản cả hai đều là một người, nhưng sau khi Sở Hà chết, hồn phách tiến nhập Hoàng Tuyền thành, đã quên chuyện cũ trước kia rồi? Cái này không đúng, hắn còn nhớ rõ tên tuổi, còn biết mình là giáo sư Đế Đô học viện, thoạt nhìn không giống trường hợp bị mất trí nhớ…

Hiện tại đại não Chu Văn là một mảnh hỗn độn, trong lúc nhất thời không nghĩ mấu chốt vấn đề.


- Đúng vậy, ta cự tuyệt.

Sở Hà đắng chát nói:

- Lúc trước ta cũng từng do dự, nếu ta chọn đi Trác Lộc chiến trường, như vậy sẽ không bị nhốt tại đây.

Chu Văn nghĩ thầm:

- Nếu như ngươi đi Trác Lộc chiến trường, hoàn cảnh chưa hẵn đã tốt hơn so với hiện tại, ít nhất bây giờ ngươi còn sống, còn đám người Lão hiệu trưởng còn chưa biết sống chết thế nào?

- Tiểu sư đệ, những thứ không cần thiết lát nữa trò chuyện tiếp, thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm, hỏi thứ quan trọng đi.

Lưu Vân vội la lên.

Chu Văn gật đầu hỏi:

- Sở giáo sư, tại sao ngài lại tiến vào Hoàng Tuyền thành? Tình huống nơi này rốt cuộc như thế nào?

Sở Hà nói:

- Lúc ấy ta đang nghiên cứu di chỉ Ni Nhã văn minh trong đại sa mạc Taco Ramah, ai biết lại gặp phải bão cát lớn, chờ sau khi bão cát ta về sau, thì thấy Hoàng Tuyền thành, sau đó bốn phía bốc lửa, để ta không thể không tiến vào Hoàng Tuyền thành.

Kỳ thật sự tình Sở Hà tiến vào Hoàng Tuyền thành không khác đám người Lưu Vân và Chu Văn lắm, chẳng qua lời của Sở Hà khiến Chu Văn nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.