Chương trước
Chương sau




- Nếu cứ tiếp tục chịu hình như vậy, chỉ sợ không chịu xong tất cả hình phạp, chúng ta sẽ sớm mất mạng.

Chu Văn nhìn về phía Sở Hà nói:

- Sở giáo sư, ngoại trừ chịu hình bên ngoài, còn có phương pháp nào khác có thể thu hoạch được số bước không? Thời điểm trước khi chúng ta tới đây, đã gặp qua một chút Dị thứ nguyên sinh vật, sau khi những Dị thứ nguyên sinh vật đó tử vong, có thể lưu lại đồ vật có tác dụng đổi số bước không?

Sở Hà hết sức khẳng định lắc đầu nói:

- Không có biện pháp khác, chỉ có thể chịu hình phạt bên trong Hình phòng, mới có khả năng thu hoạch được số bước.

Chu Văn quay đầu nhìn một chút trên đường dài, chỉ thấy trừ bọn họ bên ngoài, còn lại mấy người kia, đều tiến vào Hình phòng chịu phạt.

Đáng tiếc cách hơn mười khối đá phiến căn bản không nghe được thanh âm gì, bằng không nhất định nghe được tiếng kêu thảm thiết xung quanh.

- Tiểu sư đệ, ngươi có muốn thử hình phạt Thiên đao vạn phá hay không, nói không chừng năng lực chịu đòn của ngươi mạnh hơn ta, biết đâu thêm được mấy bước nữa?

Lưu Vân một bên giật dây, một bên đánh giá, hắn muốn xem Chu Văn có thể kiên trì bao lâu dưới cực hình Thiên đao vạn phá.

Mặc dù có thể trực tiếp tiến vào Hình phòng, không cần phải đi qua, thế nhưng điều này chỉ có tác dụng khi họ nằm trong vòng mười khối đá phiến, nếu vượt qua khoảng cách này, không thể nào trực tiếp tiến vào Hình phòng.

Hiện tại khoảng cách của bọn hắn đến Hình phòng, chỉ có hai gian Hình phòng trái phải, vừa rồi Hình phòng bên trái, Lưu Vân đã chịu là Thiên đao vạn phá.

Mà phía bên phải là Hình phòng tên là Roi hình, trên đó viết một roi một bước.


Không gian trong Hình phòng không khác Hình phòng Thiên đao vạn phá lắm, đều có còng sắt treo ngược trên xà nhà, có điều một bên cắt thịt, một bên dù roi quất.

Lưu Vân cũng nhìn cái kia, thấy một cây đắng tiên, nói:

- Ta lại thử tiếp Roi hình đi, da thịt ta cứng rắn, hẳn có thể thu hoạch nhiều hơn cái kia.

Dứt lời, Lưu Vân nhìn về phía Hình phòng hô:

- Ta muốn chịu Roi hình.

Giống như lần trước, thân hình Lưu Vân biến mất, lúc xuất hiện, đã bị treo trong Hình phòng, sau đó lại có bạch ảnh như U Linh xuất hiện, cầm đằng tiên.

Đằng tiên bị bạch ảnh kia hất lên, nguyên bản thân roi trơn nhẵn, lại xuất hiện từng sợi gai nhọn, chẳng khác nào bụi gai.

- Ba!

Một tiếng roi thanh thúy vang lên, trên thân Lưu Vân xuất hiện một vết roi đỏ thẫm.

Vài roi buống xuống, trên thân Lưu Vân đã bị đánh máu thịt be bét, so với hình phạt Thiên đao vạn phá còn kinh khủng dọa người hơn.

Lưu Vân lần này chỉ chống được mười mấy roi, lựa chọn từ bỏ, bị thả sau khi trở về, thoạt nhìn tinh thần đã có chút uể oải.

- Mẹ kiếp, cái này căn bản không cho ta đường sống, nhân loại làm sao có thể chịu được loại hình phạt này? Chịu hình cũng chết, không chịu hình pháp cũng chết, còn chịu cái công hình chi nữa!

Lưu Vân mắng.

- Ta cũng tới thử một chút xem sao.

Chu Văn suy nghĩ một chút, hô một tiếng về phía Roi Hình phòng:

- Ta muốn chịu Roi hình.

Thanh âm vừa dứt, Chu Văn cảm thấy hoa mắt, thân thể giống như bị lực lượng nào đó na di, chờ thời điểm hắn kịp phản ứng, người đã bị treo bên trong Hình phòng.

U Linh xuất hiện trước mặt hắn, nó đã cầm trong tay đằng tiên.

- Tiểu sư đệ, nếu như ngươi đau thì kêu lên, tuyệt đối đừng nhẫn nhịn, càng nhẫn càng đau, kêu lên sẽ tốt hơn nhiều, kêu càng lớn càng tốt.

Lưu Vân cười trên nỗi đau của người khác nói.

Kỳ thật hắn đang bên trong thống khổ mua vui, nghĩ biện pháp giải tỏa áp lực tinh thần, cũng không phải muốn cười trên nỗi đau của người khác.

- Được rồi.

Trong miệng Chu Văn lên tiếng, đem Nguyên Khí quyết chuyển thành Đạo Thể, Mệnh hồn Chư Thần Hồi Tỵ cũng mở rộng tầm mắt.


Nhưng Mệnh hồn Chư Thần Hồi Tỵ lại không hề ảnh hưởng gì đối với U Linh kia, rõ ràng hình phạt bên trong Hình phòng, cũng không thuộc về phạm trù Cấm kỵ lực lượng.

Chu Văn thấy Mệnh hồn Chư Thần Hồi Tỵ vô dụng, vội vàng hoán đổi Nguyên Khí quyết thành Tiểu Bàn Nhược kinh, đồng thời mở Mệnh hồn Ngục Vương, dưới tác dụng của Ngục Vương, Chu Văn tự nhiên tăng cường lực khống chế đối với bản thân, hơn nữa có thể loại trừ cảm giác đau đớn.

Trừ bỏ thân thể bị thương bên ngoài, Chu Văn sẽ không còn cảm giác đau đớn nữa, như thể cắt bỏ dây thần kinh chịu đau đớn vậy.

Chu Văn cũng không tính toán một mực chịu hình phạt, hắn muốn thử một chút, xem rốt cuộc hình phạt này thuộc dạng lực lượng nào.

Nhưng Chu Văn vừa mới vừa sử dụng Ngục Vương, U Linh đang chuẩn bị quất một roi tới, đột nhiên đột nhiên thu hồi roi, không dám quất xuống.

- Tiểu sư đệ, chuyện gì xảy ra? Không phải ngươi sợ không dám đỡ một roi, từ bỏ luôn sao?

Lưu Vân thấy cảnh này, còn tưởng rằng Chu Văn từ bỏ.

Nhưng chuyện phát sinh kế tiếp, lại khiến Lưu Vân há to miệng.

Chỉ thấy U Linh cầm đằng tiên, lại bịch một tiếng, quỳ gối trước mặt Chu Văn, một đầu dập đầu trên đất, gục ở chỗ này run lẩy bẩy.

Răng rắc!

Xiềng xích khỏa tay Chu Văn lại tự động mở ra, khiến thân thể Chu Văn rơi xuống.

Có điều Chu Văn cũng không hề từ bỏ chịu hình, cho nên hắn vẫn chưa muốn trở lại đường phố, mà lưu lại Hình phòng.

Hai chân của hắn rơi trên mặt đất, trên sàn nhà nơi này không xuất hiện con số, nên bước đi trong Hình phòng không tính mất số bước của bản thân.

- Tiểu sư đệ… Đây là tình huống gì?

Lưu Vân trợn mắt hốc mồm thẳng lấy Chu Văn, đồng thời liếc mắt nhìn U Linh đang run lẩy bẩy đứng trước mặt Chu Văn.

Bản thân Chu Văn cũng không ngờ tới, Mệnh hồn Ngục Vương lại có hiệu quả đến vậy.

Nhìn thoáng qua U Linh đang nằm rạp trên mặt đất, Chu Văn trầm ngâm một chút nói với nó:

- Đứng lên.

U Linh màu trắng kia hết sức nghe lời, ngoan ngoãn đứng lên, chẳng qua thân thể vẫn còn run lẩy bẩy, thoạt nhìn như đang sợ hãi cực độ.

- Không cần sợ hãi, tới quất ta một roi.

Chu Văn ôn nhu nói với U Linh kia.

Thân thể U Linh kia lại run lên, lập tức lại nằm trên đất, đối Chu Văn mãnh liệt dập đầu.

- Đứng lên cho ta, ta nói ngươi quất thì ngươi quất, đây là mệnh lệnh.


Chu Văn lạnh giọng nói với U Linh kia.

U Linh run rẩy đứng lên, trong tay cầm roi, lại không dám quất Chu Văn.

- Ta nói ngươi quất, có điều ngươi quất nhẹ, chỉ cần đụng nhẹ là được.

Chu Văn phân phó U Linh.

U Linh cầm roi, vẫn không dám động thủ, Chu Văn trừng nó liếc mắt, nó mới rốt cục hất roi ra, quất về phía thân thể Chu Văn.

Roi trên không trung gào thét mà qua, nhưng cũng chỉ dính vào quần áo Chu Văn, lập tức thu về, Chu Văn chỉ cảm thấy làn da bị quần áo sờ nhẹ một thoáng, hoàn toàn không hề đau chút nào.

U Linh kia lại sợ hãi, nằm rạp trên mặt đất lại dập đầu.

- Ngươi làm rất tốt, đúng, đúng như vậy, lại nhiều quất ta thêm vài roi nữa.

Chu Văn khích lệ nói.

Lúc này U Linh run rẩy mới đứng lên, lại tiếp tục quất roi về phía thân thể Chu Văn, không khác lần trước, đến quần áo lại thu về.

Chu Văn tìm một chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại thần bí ra ngoài, một bên xem một bên để U Linh dùng hình.

- Bên này. . . Bên này lại lần nữa… Bờ vai của ta hơi mỏi…Gõ gõ bên này cho ta…Lại thêm điểm lực nữa…

Chu Văn thình thoảng chỉ đạo U Linh đáng về phía nào.

- Loại này cũng được sao?

Lưu Vân cùng Sở Hà đứng bên ngoài xem trợn mắt hốc mồm, cả người đều thấy choáng.

Nguyên bản không khí đang kinh khủng, lúc này lại không còn sót lại chút nào, chỉ thấy U Linh kia cầm đằng tiên, đi theo làm tùy tùng phục thị Chu Văn, giống như mát xa trong cửa hàng sauna vậy.

- ---








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.