Chương trước
Chương sau




- Vậy được, trước tiên ngươi ở nơi này xem một chút, có điều tuyệt đối tự mình xuống hồ. Thật vất vả tới một chuyến, ta xuống săn giết một chút Tinh thú, vạn nhất có thể săn giết được Đấu Tinh thú, tuôn ra Nguyên Khí kỹ kết tinh, vậy trao đổi cũng ngươi vậy.

Lưu Vân hướng về phía hồ nước đi xuống.

- Đại sư huynh, cẩn thận nha.

Chu Văn nói.

- Không có ngươi ở bên cạnh ta, ta sẽ không xui xẻo như vậy.

Lưu Vân nói xong, đã đi xuống nước.

Chu Văn nhìn Lưu Vân xuống hồ nước, thoạt nhìn hồ nước rất nông, nhưng khi Lưu Vân chui vào trong nước, thân thể lại một mực lao xuống, tựa như hồ nước sâu không thấy đáy.

Mà thân thể hắn chui xuống nước, còn chậm rãi thu nhỏ, cuối cùng lớn chừng hạt bụi, hướng về một viên tinh cầu trong hồ, trong nháy mắt biến mất.

- Thật sự là một Dị thứ nguyên lĩnh vực thần kỳ, chờ đến ban ngày ta lại xuống hồ thu đồ án nhỏ kia, download Phó bản Vô Tẫn Tinh Hải, về nhà muốn cày thế nào cũng được.


Chu Văn ngồi bên cạnh hồ, xem xét tỉ mỉ Tinh đồ bên trên Thâu Thiên Hoán Nhật bia.

Nhìn được một lát, Mê Tiên kinh có tác dụng, Nguyên khí lưu chuyển càng chậm, cuối cùng hoàn toàn dừng lại.

Sau đó Nguyên khí đột nhiên bạo tẩu, dùng một phương thức vận chuyển Nguyên khí mới, di chuyển không ngừng bên trong thân thể hắn.

Thâu Thiên Hoán Nhật quyết không giống những Nguyên Khí quyết Chu Văn đã luyện qua, đem lại cảm giác hết sức kỳ diệu, Nguyên khí lưu động trong cơ thể, như biến thành vô số tinh tú lưu động trong thân thể, mà thời điểm vận hành, như quỹ tích sao trời, tạo thành tinh hệ riêng biệt.

Cũng không mất nhiều thời gian, Chu Văn đã nhập môn Thâu Thiên Hoán Nhật quyết, hiện tại muốn tấn thăng Thâu Thiên Hoán Nhật quyết cũng không đơn giản như vậy.

Chu Văn cũng không nóng nảy luyện tiếp, cuỗng cuồng cũng vô dụng, đây không phải chuyện một sớm một chiều có thể luyện thành.

Tìm một hòn đá cạnh hồ ngồi xuống, lấy điện thoại thần bí bắt đầy cày Phó bản, chờ đến ban ngày về sau, xuống hồ chụp đồ án nhỏ.

Chu Văn cảy xong một lần Phó bản, thời gian đến trởi sáng còn lâu, chưa thấy Lưu Vân trở về.

Đứng lên vận động thân thể một chút, ánh ánh mắt nhìn về phía Vô Tẫn Tinh Hải, lại phát hiện bên trong Vô Tẫn Tinh Hải lại xuất hiện một vật kỳ quái.

Ban ngày, Chu Văn đã xem xét vô cùng cẩn thận, bên trong hồ không có bất kỳ sinh vật gì, đừng nói tôm cá, ngay cả côn trùng và rong rêu cũng không có, toàn bộ hồ nước chẳng khác gì nước lọc.

Nhưng hiện tại Chu Văn thấy trong hồ có một sinh vật giống sứa, thân thể trong suốt như thủy tinh, còn phát quang như bóng đèn.

Sinh vật kia, chập trùng lên xuống trong hồ, lúc đi qua những tiểu cầu kia, lại đem tiểu cầu nuốt vào trong thân thể.

Mặc dù bản thân nó không lớn, chỉ bằng nắm tay của người trưởng thành, nhưng nếu so sánh nó với những tinh cầu kia, hình thể sinh vật kia có chút kinh khủng.

- Thứ này lại có thể nuốt tinh cầu?

Chu Văn cảm cảm giác sự tình có chút không ổn, bởi vì hắn phát hiện, vị trí sinh vật kia đi qua, lại cách khu vực Lưu Vân rất gần.

- Vạn nhất tiểu cầu Lưu Vân bị sinh vật kia nuốt mất, không biết hắn có toi mạng không?

Chu Văn nhìn sinh vật kia di chuyển trong nước, mặc dù tốc độ rất chậm, nhưng phương hướng di chuyển của nó lại rất gần chỗ của Lưu Vân.

- Đại sư huynh sẽ không bị nó nuốt chứ?

Chu Văn có chút bận tâm, tuy nhiên không có biện pháp gì.


Tiểu cầu trong nước thực sự quá nhiều, Chu Văn chỉ biết vị trí đại khái Lưu Vân đi vào lúc trước, nhưng không biết hắn xác thực ở tiểu cầu cụ thể nào, coi như hiện tại hắn lao xuống cũng không kịp.

Suy nghĩ một chút, Chu Văn triệu hồi Hoàng Kim Bá Kiếm, bổ ra một đạo kiếm quang, chém về phía sinh vật trong hồ.

Nhưng kiếm quang vừa tiến vào hồ, trở nên nhỏ bé, cuối cùng biến nhỏ không khác cây kim, đừng nói tấn công sinh vật kia, ngay cả chuyện đến nơi hay không còn khó nói.

Mà kiếm quang có thể trảm lên thân sinh vật kia, đoán chừng tác dụng cũng không lớn.

- Đại sư huynh…Đại sư huynh… Không phải ta không muốn cứu ngươi, ta thật sự không làm được gì…

Chu Văn lại chém thêm mấy kiếm, kết quả không có tác dụng gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn khoảng cách giữa Lưu Vân và sinh vật kia càng gần.

- Xong!

Trong chốc lát sau, sinh vật kia đã tiến về khu vực của Lưu Vân, đem từng tiểu cầu phụ cận thôn phệ.

Những tiểu cầu tiến vào thân thể của nó, giống như từng hạt đậu phát sáng, lăn qua lăn lại trong bụng nó, cuối cùng chậm rãi tan rã rồi biến mất.

- Đại sư huynh ơi, đại sư huynh, không ngờ ngươi chết sớm như vậy, ngay cả bộ y phục cũng không để lại, ta muốn lập mộ cho ngươi cũng không có di vật…

Thời điểm Chu Văn đang cảm thán, đột nhiên nghe được tiếng rào rào, chỉ thấy Lưu Vân xông ra khỏi hồ nước, thoạt nhìn vô cùng chật vật, quần áo trên người như giấy, sau khi ra khỏi nước biến thành bột nhão.

- Tiểu sư đệ, có phải ngươi vừa chơi ta đúng không, muốn qua sông đoạn cầu, để ta chết phía dưới?

Lưu Vân nhảy lên bờ đến, phẫn nộ chất vấn Chu Văn.

- Đại sư huynh, lời của ngươi có ý gì? Ta thấy có sinh vật trong nước nuốt tiểu cầu muốn cứu ngươi, nhưng tất cả công kích đánh vào hồ, đểu không có ý nghĩa gì, nên ta cũng không có biện pháp gì.

Chu Văn nói.

- Không phải ngươi âm thầm giở trò quỷ, ta làm sao lại xui xẻo như vậy, gặp phải kẻ thôn phệ tinh cầu? Mà bình thường thứ kia sẽ không xuất hiện.

Lưu Vân trừng mắt nói.

- Đại sư huynh, ngươi thật hiểu lầm ta, ta làm gì quen thuộc nơi này, vẫn phải nhờ ngươi dẫn ta rời khỏi đại sa mạc? Coi như ta muốn xuống tay với ngươi, cũng không ngu mà chọn thời điểm này. Mà ta đã nói ngươi rồi, thấy Tào Bá Tinh là điềm xấu.

Chu Văn nói.


Lưu Vân tưởng tượng cũng đúng, không khỏi buồn bực nói:

- Tại sao gần đây ta xui xẻo như vậy, xuống Tiều Minh tinh cũng không thấy Kẻ thôn phệ tinh cầu, may ta còn kỹ xảo phòng thân, bằng có mười cái mạng cũng không đủ chết.

- Kẻ thôn phệ tinh cầu rốt cuộc là cái gì? Hẳn nó là Thần thoại sinh vật, nhưng mà nó có thể thật sự thôn phệ được tinh cầu sao?

Chu Văn thấy hiếu kỳ hỏi.

- Trong hiện thực nó có thể thôn phệ tinh cầu không, ta không biết, có điều bên trong Vô Tẫn Tinh Hải, ta kia là tồn tại bá chủ, vô luận sinh vật nào gặp nó, đều bị nó một ngụm nuốt, ngay cả tinh cầu cũng không ngoại lê. Có điểu tiểu cầu so với tinh cầu chân chính còn bé hơn nhiều, ta đoán chừng tinh cầu mà Kẻ thôn phệ có thể nuốt, cùng lắm ngang với một ngọn núi lớn.

Lưu Vân nói.

- Ngươi thấy Bạo Quân Bỉ Mông của ta có thể xử lý nó không?

Chu Văn trầm ngâm nói.

- Hắn không thể, Bạo Quân Bỉ Mông không am hiểu thủy chiến?

Lưu Vân nhìn thoáng qua Kẻ thôn phệ trong hồ nói.

- Cái này ta không rõ.

Chu Văn tính toán đợi download phó bản về sau, để Bạo Quân Bỉ Mông hạ chiến.

Bởi có Kẻ thôn phệ tinh cầu, Lưu Vân không dám tiến vào Vô Tẫn Tinh Hải, chỉ dám lưu lại bên hồ cạnh Chu Văn.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.