Chương trước
Chương sau




Chu Văn vừa mới tới gần chiến trường, lập tức liền cảm giác không đúng.

Ở phía xa quan sát, chỉ thấy Lãnh Tông Chính đang gẩy đàn, mà Phật Diệt kia đang nghe đàn.

Nhưng khi Chu Văn tiến vào trong phạm vi nhất định, hoàn cảnh trước mắt lại hoàn toàn khác, Ma Cầm Vương Tọa của Lãnh Tông Chính biến thành một Ma bảo đáng sợ.

Theo tiếng đàn Lãnh Tông Chính, từng đầu Ma quỷ từ bên trong Ma Cầm Vương Tọa lao ra, vây quanh thân thể Phật Diệt, tựa hồ muốn đem Phật Diệt du nhập vào trong Ma bảo.

Phật Diệt bị ma quỷ vờn quanh, mắt cúi xuống tịnh tâm, tay bấm Phật châu, miệng niệm kinh văn, Phật quang trên thân như Kim Liên nở rộ, ngăn cản Ma quỷ dẫn dụ.

Chu Văn chỉ đứng xa xa nhìn thoáng qua, cảm thấy tâm niệm động run rẩy, không kiềm hãm được mong muốn đầu nhập Ma quỷ ôm ấp, đồng thời có xúc động muốn nhảy múa cùng Ma quỷ.

Trong lòng Chu Văn run lên, vội vàng tập chung ý chí, đem những tạp niệm bài trừ ra ngoài.


Ý chí của hắn vốn kiên định như thép, nếu tiến vào trạng thái chuyên chú, lập tức cảm giác những huyễn tượng kia biến mất, cũng không còn Ma bảo Ma quỷ gì nữa, cũng không thấy Kim Liên tỏa Phật quang, chẳng qua chỉ thấy Lãnh Tông Chính đang khày đàn cho Phật Diệt nghe.

Chu Văn dám tiến lên phía trước, hắn cảm thấy hình ảnh vừa mới nhìn đến, khẳng định không đơn thuần là ảo giác, đơn giản khoảng cách xa như vậy đã khiến người ta sinh ảo giác, nếu quả thật tiến gần, dùng thực lực hiện tại của Chu Văn, chưa chắc có thể thừa nhận được.

Nếu không giúp được việc, mà bị người một nhà giết chết, đó mớ là chết oan uổng.

- Nếu tự thân ta có thể tấn thăng Thần thoại, cũng chẳng phải cố kỵ nhiều như vậy, cũng không cần đơn thuần dựa vào Phối sủng chiến đấu.

Lãnh Tông Chính, Khí Vận Kim Ngư đều theo con đường dựa vào Thủ Hộ giả tấn thăng Thần thoại, Chu Văn lại không muốn đi theo con đường này.

Con đường này thoạt nhìn đơn giản nhất, thế nhưng tai hại thực sự quá lớn, hắn không có khả năng sống tiêu diêu tự tại như bình thường, một mực hộ thể với Thủ Hộ giả, vạn nhất gặp phải nguy hiểm đột phát, nói không chừng không có cơ hội hợp thể đã chết rồi.

- Chẳng lẽ chỉ có Chú Linh sao?

Chu Văn đang tính toán có nên đi theo con đường của lão sư Vương Minh Uyên không?

Nhìn con đường kia tuy gian nan, có điều bản thân thật sự tấn thăng Thần thoại, có điều thân thể sẽ biến đổi không còn là nhân loại nữa, càng tiếp cận Dị thứ nguyên sinh vật, hơn nữa sẽ bị nhân loại quần thể gạt bỏ.

- Thật sự quá khó, nói chung trước tiên ta vẫn nên tấn thăng Mệnh hồn lên Hoàn Mỹ Thể, thử tìm xem có con đường thứ ba có thể đi không?

Những ý niệm này chẳng qua chợt lóe lên trong đầu Chu Văn, nếu không giúp Lãnh Tông Chính được, Chu Văn phải trở về đối phó Tăng Y Khô Lâu và Kim Sí điểu.

Tăng Y Khô Lâu không có Tinh thể, thực lực cũng giảm xuống không ít, chẳng qua Tinh thể kia chỉ là ngoại lực, lực lượng Vận Mệnh Chi Luân bản thân của Tăng Y Khô Lâu vẫn còn, so với Bạo Quân Bỉ Mông chiếm ưu thế hơn, lúc Bạo Quân Bỉ Mông chính diện va chạm với Tăng Y Khô Lâu, đều bị ăn thiệt thòi.

Có điều Bạo Quân Bỉ Mông thực sự quá hung hãn, mặc dù bị áp chế, vẫn không sợ chết tiến công, tạo thành phiền toái không nhỏ cho Tăng Y Khô Lâu, coi như thụ thương một chút, cũng không đến mức nguy hiểm quá lớn.


Huống chi còn có A Sinh và Thanh Hồng phi kiếm một bên không ngừng quấy rối, cũng làm cho Tăng Y khô lâu cũng hết sức đau đầu, trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề.

Chu Văn lại quan sát tình huống Đế Thính và Kim Sí điểu bên kia, thoạt nhìn Đế Thính có chút chật vật, vụng về, bị Kim Sí điểu trêu đùa vây quanh, từ đầu đến cuối không đụng tới Kim Sí điểu, trên người bị Kim Sí điểu tấn công tạo thành rất nhiều vết thương, mặc dù chỉ là thương nhẹ, nhưng lại khiến Đế Thính cơ hồ muốn bạo tẩu.

- Tốc độ Kim Sí điểu quá nhanh, ta phải làm gì trợ giúp Đế Thính đây? Dùng tốc độ của ta, khẳng định không đuổi kịp nó, cho dù có lực công kích mạnh hơn, cũng không có tác dụng gì. Chẳng lẽ phải dùng Trấn Hồn Linh của Đại Uy Kim Cương Ngưu sao? Nhưng phạm vi của Trấn Hồn Linh nhỏ, hơn nữa không phân biệt địch ta, nếu Kim Sí điểu và Đế Thính cùng nhau dính hiệu ứng choáng, tựa hồ không mang lại trợ giúp gì…

Thời điềm Chu Văn đang tự hỏi làm sao trợ giúp Đế Thính, đã thấy Đế Thính nổi giận lôi đình, trên lỗ tai lại có một cái vòng tai phá toái.

Nương theo lấy vòng tai phá toái, thân thể Đế Thính cũng cũng phát sinh biến hóa kỳ dị, lần này nó không biến lớn, nhưng lân phiến trên thân thể lại xuất hiện hắc ám kỵ hiệu kỳ dị, những ký hiệu trên thiêu đốt hắc diễm khí, giống như Địa Ngục ấn ký.

Thân thể ám kim sắc của Đế Thính cũng ấn ký xuất hiện, thoạt nhìn thiên hướng về Ám sắc, dưới hắc hỏa diễm bao phủ bên trong, lại thêm ánh mắt tràn đầy tính bạo ngược, chẳng khác nào Ma thú đến từ Địa Ngục.

Chu Văn có thể cảm thấy, cảm xúc Đế Thính trở nên vô cùng táo bạo không ổn định, lại có xu thế điên cuồng, cơ hồ khiến Chu Văn sắp cảm giác mất liên hệ với nó.

Kim Sí điểu lần nữa lóe đến bên cạnh Đế Thính, nhưng lần này, móng vuốt Đế Thính lại trong chớp mắt bắt lấy chân Kim Sí điểu.

Bành!

Cánh tay Kim Sí điểu dùng sức, kéo Kim Sí điểu từ không trung xuống, hung hăng nện xuống đất, đem một tòa Hoàng Kim kiến trúc bị nện thành hố to.

Sau đó một cặp móng của Đế Thính, phân biệt bắt lấy hai chân Kim Sí điểu, bạo ngược gào thét một tiếng, bỗng nhiên dùng sức, muốn đem Kim Sí điểu xé thành hai nửa.

Kim quang trên thân Kim Sí điểu run rẩy, hai chân bị xé rách giang rộng, thần bí ký hiệu trên lông vũ cũng run rẩy không ngừng, Kim Sí điểu kinh hãi quay đầu mổ về phía Đế Thính.

Nhưng Đế Thính căn bản không để ý tới, mặc cho Kim Sí điểu mổ tung lân phiến trên người nó, huyết dịch chảy xuôi, vẫn chưa tỉnh táo, vẫn bạo ngược xé rách hai chân Kim Sí điểu.

Kim quang vỡ tan, huyết dịch băng chảy, Kim Sí điểu phát ra thanh âm rên rỉ, một cái chân của nó bị Đế Thính mạnh mẽ giựt xuống, khiến cho Kim Sí điểu giãy dụa càng thêm kịch liệt, dùng hai cánh mãnh kích về phía đầu Đế Thính.


Đế Thính vẫn không để ý tới, ném chân Kim Sí điểu ra ngoài, lại bắt lấy một cánh nó, một tay bắt chân nó, mạnh mẽ xé cánh nó xuống.

Kim sắc huyết dịch theo tàn vũ phun tung tóe, Kim Sí điểu phát ra tiếng kêu tâm phế liệt, tuy nhiên căn bản không ích gì.

Chu Văn kinh hãi nhìn Kim Sí điểu, bị Đế Thính giựt đứt hai cánh và hai chân, cuối cùng cái đầu chim cũng vị nhổ xuống, trực tiếp vứt trên mặt đất.

Đế Thính cuồng bạo ngửa mặt lên trời gào thét, như Ma vương Địa ngục khát máu.

A Sinh đã sớm xem trợn mắt hốc mồm, đây là đầu Phối sủng thô bạo hung tàn nhất mà hắn thấy, đó không phải giết chóc, là là ngược sát.

Đừng nó Phối sủng, coi như Dị thứ nguyên sinh vật, có rất ít tồn tại hung tàn như vậy.

Gương mặt Chu Văn cũng khiếp sợ, trước kia hắn cũng thấy Đế Thính phá vỡ một vòng tai, hiện tại nó phá toái hai vòng, càng thêm thô bạo, nếu tất cả sáu vòng tai đều bị phá toái, không biết nó sẽ đáng sợ như thế nào?

Chu Văn không dám nếm thử, hắn cảm giác được liên hệ giữa bản thân và Đế Thính trở nên yếu ớt vô cùng, tựa như dây câu đang căng, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ gãy mất

Thử triệu hồi Đế Thính trở về, còn may Đế Thính cảm nhận được ý chí Chu Văn, cảm xúc chậm rãi ổn định lại, vòng tai phá toái lại trở về bên tay của nó, thời điểm Đế Thính trở lại lỗ tai Chu Văn, cảm giác thô bạo kia đã biến mất hoàn toàn.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.