Chương trước
Chương sau




Thần quả tản ra hào quang thần thánh, trong tay cảm giác không khác quả đào lắm.

- Lão sư, ngài thực hiện lý tưởng của mình sao?

Chu Văn thu Thần quả lại, nhìn về phía Vương Minh Uyên hỏi.

- Nếu dễ dàng thực hiện như vậy, còn gì là lý tưởng.

Vương Minh Uyên Uyên trầm ngâm một chút, chỉ nơi xa nói:

- Ngươi nhìn bên kia.

Chu Văn theo hướng Vương Minh Uyên chỉ nhìn sang, thấy bên trong hưng không, có một tòa kiến trúc to lớn, vô cùng cổ quái, như một cột trụ tỏa hòa quang thần tính, xuyên thẳng qua hư không không cách nào tưởng tượng.

- Đó là cái gì?

Chu Văn hỏi.

- Thứ Nguyên trục, nó là tồn tại, gắn kết Dị thứ nguyên và Địa cầu tương liên.

Vương Minh Uyên nói.


Con mắt Chu Văn lập tức sáng lên:

- Nếu có thể chặt đứt Thứ Nguyên trục, có thể ngăn cản Dị thứ nguyên sinh vật xâm lần?

- Trên lý luận xác thực có thể được, có điều Thứ Nguyên trục không chỉ có một cái, nối liền với những Dị thứ nguyên không gian khác, mỗi một Thứ Nguyên trục đều nối liền tới hạch tâm Dị thứ nguyên không gian, cơi hồ tất cả Dị thứ nguyên sinh vật khủng bố nhất sẽ tụ tập ở đây, chưa nói phá hủy muốn đến gần thôi cũng rất khó khăn. Huống chi bản thân Thứ Nguyên trục có thể thông tới Dị thứ nguyên, nên không dễ bị phá hủy.

Vương Minh Uyên nói.

- Lão sư, ngài đã nghĩ được biện pháp đúng không?

Chu Văn hỏi.

- Biện pháp chặt đứt Thứ Nguyên trục xác thực đã nghĩ đến, có điều ta cũng không muốn chặt đứt nó.

Vương Minh Uyên nói.

- Tại sao?

Chu Văn ngạc nhiên.

- Ta chỉ nghĩ ra biện pháp, nhưng chân chính áp dụng, cần thời gian quá dài, chỉ sợ chưa chặt đứt một cái Thứ Nguyên trục, Địa cầu đã bị Dị thứ nguyên sinh vật hoàn toàn chiếm cứ, cho nên ta không có ý định chặt đứt nó.

Vương Minh Uyên nheo mắt lại nhìn Thứ Nguyên trục nói.

- Tại sao?

Chu Văn không hiểu hỏi.

Coi như khó khăn thế nào, chỉ cần chịu làm sẽ có cơ hội, mà Vương Minh Uyên tiến sâu vào Dị thứ nguyên, không phải ngăn cản Dị thứ nguyên xâm lấn sao? Tại sao đến đến lúc này, lại từ bỏ.

- Thời đại cổ, nước lũ là mối họa, nhân loại muốn quản lý nước lũ, ban đầu xây kiến trúc như đê chắn lũ, ngươi cũng biết kết quả thế nào?

Vương Minh Uyên hỏi ngược.

Chuyện này Chu Văn nghe nói qua, cuối cùng nhân loại muốn ngăn cản nước lũ tự nhiên thất bại, tường xây càng cao, đê đắp càng dày, nước tích súc cũng càng mạnh, nếu bùng nổ, sẽ tạo thành lực phá hoại gấp mười lần trăm lần bình thường.

Hai mắt Chu Văn tỏa sáng, nhìn Vương Minh Uyên nói:

- Chẳng lẽ biện pháp của lão sư, chính là tìm cách khai thông Dị thứ nguyên sinh vật, dẫn chúng đến không gian khác, mà không tới Địa cầu nữa?

Tầm mắt Vương Minh Uyên bình tĩnh nhìn Thứ Nguyên trục, từ tốn nói:

- Không, ý của ta là, ta muốn chưởng khống nước lũ, khiến chúng phải theo mệnh lệnh của ta, ta để chúng nó đi đâu, chúng nó đi đấy, ta để chúng nó làm cái gì, chúng nó thì làm cái đó, ta muốn là chúa tể của bọn chúng.


- Chúa tể Dị thứ nguyên sao?

Trong lòng Chu Văn nổi lên từng gợn sóng, nếu đúng như lời Vương Minh Uyên nói, một ngày nào đó hắn có đăng lâm phía trên Chư Thiên Vạn Tộc, trở thành tồn tại Chúa tể, không biết đó là sự tình thoải mái như thế nào?

Nhưng con đường này thực sự quá khó khăn, cho dù Vương Minh Uyên kinh tài tuyệt diễm, muốn đến một bước kia, khó hơn lên trời.

- Tiểu Văn.

Tầm mắt Vương Minh Uyên rơi trên mặt Chu Văn, ngữ khí có chút cổ quái nói:

- Ngươi tốt nhất đừng đi theo con đường của ta, cuối con đường này chỉ có tử vong.

Trong lòng Chu Văn giật mình, vội vàng hỏi:

- Chú Linh thuật có vấn đề?

Hắn có chút bận tâm, dùng tính cách Chung Tử Nhã, tám chín phần hắn sẽ đi theo con đường này, nếu Chú Linh thuật thật sự có vấn đề, như vậy Chung Tử Nhã gặp nguy hiểm.

- Chú Linh thuật không có vấn đề, thế nhưng con đường này lại không dành cho nhân loại.

Vương Minh Uyên than nhẹ một tiếng, phất tay phủ tay áo, một cỗ lực lượng cuốn về phía Chu Văn, đồng thời nói:

- Lần sau, không cần tới đây, đây không phải địa phương ngươi nên tới.

Chu Văn còn muốn nói điều gì, thân thể lại bị một cỗ lực lượng vô hình đánh vào trong hư vô, không gian trước mặt biến ảo, chờ hắn kịp phản ứng lại, thân thể đã xuất hiện trên Ma phương trong tiểu trấn.

Chu Văn đứng lên, ngửa mặt lên trời liếc bầu trời một cái, không thấy quang lộ xuất hiện nữa, trong lòng xuất hiện tư vị khó nói.

Câu Vương Minh Uyên nói sau cùng, đã ám hiệu một chút gì đó, nếu hắn không phải học sinh Vương Minh Uyên, có lẽ hắn không dễ dàng hái Thần quả trở về.

Đáng tiêc Chu Văn vẫn không biết rõ, muốn sử dụng Thần quả phải làm những bước gì, hoặc làm thế nào.

Chu Văn rời đi về sau, Vương Minh Uyên ngồi dưới gốc Luân Hồi thụ, dường như đang trầm tư cái gì.

Phía trên vùng Tịnh thổ này, lại xuất hiện lôi điện mãnh liệt, như tận thế, có thanh âm kinh khủng từ hư không truyền đến.

- Vương Minh Uyên, ngươi dám vi phạm ước định, ngươi hẳn biết ngươi sẽ phải nhận hậu quả gì.

Vương Minh Uyên vẫn nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói:

- Nếu ta tự làm, tự nhiên ta tiếp nhận tất cả hình phạt.

- Rất tốt, vậy ngươi chuẩn bị tiếp nhận Thần phạt đi.


Theo thanh âm kia hạ xuống, còn có Lôi điện kinh khủng giáng xuống.

Từng đạo lôi điện từ hư không lao xuống, như lợi kiếm đâm vào thân thể Vương Minh Uyên, một đạo lại một đạo lôi điện đâm vào, khiến toàn bộ thân thể bao phủ trong lôi điện.

Vương Minh Uyên lại ngồi im, vẻ mặt không có một tia biến hóa, phảng phất những tia lôi điện rung động lốp đốp trên người hắn căn bản không tồn tại, chẳng qua bên trên áo trắng của hắn, lại xuất hiện nhiều điểm huyết hồng, như đào hoa đua nở.

- Thần phạt chi hình sẽ liên tục kéo dài đến thời điểm Thần quả thành thục, hi vọng đến lúc đó, ngươi còn sống.

Thanh âm bên trong hư không biến mất, lôi điện đầy trời cũng biến mất không còn gì nữa.

Cực Lạc Tịnh Thổ lại khôi phục vẻ an tình ban đầu, chỉ có lôi điện trên người Vương Minh Uyên run rẩy, như vô số cây châm đâm sâu vào da thịt xương cốt của hắn.

Chu Văn về tới học viện, lấy viên Thần quả ra, nhưng trong lòng có chút lưỡng lự.

Thần quả chỉ có một khỏa, tác dụng đem Phối sủng tấn thăng Thần thoại, mà Phối sủng đã tấn thăng Thần thoại, tự nhiên không cần nghĩ.

Hiện tại trong nhóm Phối sủng chưa tấn thăng Thần thoại, Ma Anh có tiềm lực lớn nhất.

Có điều bản thân Ma Anh có thuộc tính Có thể tiến hóa, nàng tấn thăng Thần thoại chẳng qua là chuyện sớm hay muộn, mà tác dụng lớn nhất của Thần quả, là khiến bất luận Phối sủng có đẳng cấp gì trực tiếp tấn thăng Thần thoại.

Nhìn điểm này, lựa chọn tốt nhất là chọn Phối sủng cấp thấp có tiềm lực to lớn, để nó tấn thăng Thần thoại.

Phối sủng có loại tiềm lực này, trên thân Chu Văn có mấy đầu, tỉ như Hắc Ám y sư, Hoàng Kim Đàn Hạc, Ma Giáp Hổ Phách tướng các loại, đều có tiềm lực to lớn.

Đương nhiên, Ma Giáp Hổ Phách tướng Chu Văn không dám để cho nó tiếp tục tấn thăng, nên bài trừ bên ngoài.

Chu Văn muốn chọn một trong Hắc Ám y sư và Hoàng Kim Đàn Hạc, có điều đây cũng điểm nguy hiểm, bởi không biết sau khi chúng tấn thăng Thần thoại, ngưng tụ Vận Mệnh Chi Luân có hữu dụng không, vạn nhất ngưng tụ Vận Mệnh Chi Luân vô dụng, còn không bằng trực tiếp để Ma Anh tấn thăng Thần thoại, lập tức có thể đem thực lực Chu Văn tăng lên diện rộng.

Trong lòng Chu Văn có chút lượng lự, trong lúc nhất thời khó mà lựa chọn.

- ---








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.