Chương trước
Chương sau




- Ta chỉ nói khúc gỗ kia cho ta cảm giác có điểm giống quan tài, tuy nhiên ta không nói chắc chắn, nhưng nói không chừng có thể. Coi như nó là sự thật, bên trong có thể không có thi thể, cho dù có thi thể, cũng không phải thi thể con người.

Trương Xuân Thu quay tới quay lui nói.

- Vậy ngươi nói xem hiện tại chúng ta có nên đi theo hắn không?

Hạ Lưu Xuyên hỏi.

- Có, dĩ nhiên có, chuyện này liên quan đến việc Thủ Hộ giả thuộc về ai, các ngươi có theo hay không cũng không quan trọng, ta nhất định phải tận mắt chứng kiến kết quả.

Trương Xuân Thu nó.

- Đã như vậy, còn chần chờ gì nữa, còn không đi nhanh.

Hạ Lưu Xuyên nói.

Ba người lần nữa lên đường, chẳng qua lần này, bọn hắn tận lực kéo dài khoảng cách tới Chu Văn thêm một chút.

Nhưng đi không bao lâu, cảm giác lại không đúng, phía trên đồng ruộng bốn phía, tựa như Âm phong trận, khiến trong lòng bọn hắn có chút run rẩy.

Trương Xuân Thu lại bấm tay tính toán, lại tính một quẻ, sau đó vẻ mặt trở nên cổ quái.


Hạ Lưu Xuyên cùng Độc Cô Ca xem nét mặt của hắn, biết tình huống không ổn, vội vàng nói:

- Rốt cuộc tình huống thế nào?

- Quẻ tướng vẫn là Lôi Trạch Quy muội.

Trương Xuân Thu cười khổ nói.

Sắc mặt Độc Cô Ca và Hạ Lưu Xuyên không thay đổi, lần thứ nhất Lôi Trạch Quy muội, bọn hắn gặp Lôi thú. Lần thứ hai Lôi Trạch Quy muội, bọn hắn gặp được Ác Mộng Yểm, hiện tại không biết sẽ gặp phải cái gì đây?

- Lại là là Lôi Trạch Quy muội?

Hạ Lưu Xuyên buồn bực nói.

Một câu nói này của Hạ Lưu Xuyên, lại khiến đầu Trương Xuân Thu lóe lên một cái, có chút ngạc nhiên nghi ngờ nói:

- Các ngươi nói xem, quẻ tướng Lôi Trạch Quy muội, có thể ứng lên khúc gỗ kia không?

- Có ý gì?

Hạ Lưu Xuyên cùng Độc Cô Ca đều nghe không hiểu.

- Nếu suy đoán trước đó của ta không sai, khẳng định khúc gỗ kia là đồ vật giống quan tài, các ngươi xem trong đó có nữ nhân hay không?

Trương Xuân Thu nói.

- Cái gì nữ nhân, nếu nó thật sự là một cỗ quan tài, tại sao bên trong nhất định là một cỗ nữ thi.

Hạ Lưu Xuyên cải chính.

- Đừng quả nữ nhân hay nữ thi, mấy ngày nay, vô luận ta tính thế nào, kết quả quẻ tướng đều là Lôi Trạch Quy muội, ta thấy việc này khẳng định liên quan đến khúc gỗ kia.

Trương Xuân Thu càng nói càng cảm thấy không sai.

Hạ Lưu Xuyên còn muốn nói điều gì, lại đột nhiên nghe được một tiếng rít lên, ruộng nương bên cạnh nứt ra, đột nhiên xuất hiện một đầu Địa Long chui ra.

Chu Văn đi phía trước, mặc dù cảm giác bầu không khí trên đường có chút cổ quái, nhưng trừ Dị thứ nguyên sinh vật Điện hệ bên ngoài, hắn cũng không phải quái sự nào khác.

Chu Văn hoàn toàn không có tâm tư để ý đến Dị thứ nguyên lĩnh vực khác, trên đường có thể đi thì đi, nếu mệt không đi được thì nghỉ, một mực đi về hướng Đế Đô, chỉ muốn mau mau ném khúc gỗ kia ra ngoài.

Chu Văn bản thân không phát sinh chuyện gì, tuy nhiên ba người Hạ Lưu Xuyên lại khổ sở phía sau, bọn hắn đi dọc trên con đường này, như Đường Tăng đi thỉnh kinh, trải qua đủ loại gian nguy gặp trắc trở, có mấy lần kém chút mất mạng.

Cuối cùng Hạ Lưu Xuyên thực sự không chịu nổi, hắn quyết định trước tiên đi đường tắt trở lại Hạ gia tại Đế Đô.

Trương Xuân Thu quyết định tiếp tục đi theo, Độc Cô Ca lại không có ý định theo đuôi.


- Thiếu chủ nhân, người đã tới, chúng ta chừng nào thì bắt đầu hành động.

Người Độc Cô gia đến trước mặt Độc Cô Ca, hành lễ nói.

- Tạm thời hủy bỏ kế hoạch.

Độc Cô Ca nói.

Mọi người đểu ngẩn ra, một người trong đó nghi ngờ nói:

- Thiếu chủ nhân, tại sao phải hủy bỏ? Đây là việc lớn liên quan đến chuyện ngươi có thể khế ước với Thủ Hộ giả hay không?

- Một chốc nói không rõ ràng, chuyện này ta sẽ tự mình bẩm báo với hội đồng trưởng lão, các ngươi cứ làm theo lời ta nói.

Độc Cô Ca nói.

- Vâng.

Mọi người vừa đến đây, chưa kịp ngồi ấm mông, đành phải xoay người rời đi.

Hạ Lưu Xuyên một đường chạy về Hạ gia, hắn đến không phải thật sự sợ hãi theo sau gặp được nguy hiểm, mà hắn đã nhận được tin tức, Hạ gia chuẩn bị xuống ta với Chu Văn trước khi hắn đến Đế Đô, Hạ Lưu Xuyên phải chạy trở về thuyết phục Hạ Đông Nhạc, khiến Hạ Đông Nhạc phải từ bỏ hành động lần này.

Khúc gỗ Chu Văn khiêng, quả thực có chút tà môn, Hạ Lưu Xuyên sợ hãi lần này Hạ gia lại ngỏm tại đây.

Hạ Lưu Xuyên quần áo nhẹ nhàng lên đường, lại chọn con đường ngắn nhất, so với Chu Văn muốn về Đế Đô sớm hơn nhiều.

- Lưu Xuyên, ngươi tại sao trở lại? Ta không phải nhắc ngươi theo sát Chu Văn sao?

Hạ Đông Nhạc thấy Hạ Lưu Xuyên, không khỏi nhíu mày.

- Nhạc thúc, lần hành động này, có thể hủy bỏ hay không?

Hạ Lưu Xuyên cũng biết nếu nói chuyện qua điện thoại khẳng định không thuyết phục được Hạ Đông Nhạc, cho nên cuống cuồng trở về gấp, gặp trực tiếp nói rõ ràng.

- Tại sao phải hủy bỏ?

Hạ Đông Nhạc nhìn Hạ Lưu Xuyên nói.

- Chu Văn khiêng một khúc gỗ Tà dị đến Đế Đô, mà lai lịch khúc gỗ kia cổ quái, lại Tà môn, hiện tại ta sợ nếu động vào hắn, sẽ xảy ra chuyện.

Hạ Lưu Xuyên nói.

- Một khúc gỗ?

Hạ Đông Nhạc không hiểu, Hạ Lưu Xuyên luôn là kẻ không sợ trời không sợ đất, tại sao một khúc gỗ thôi lại khiến thận trọng đến vậy, cái này hoàn toàn khác với tính cách Hạ Lưu Xuyên mà Hạ Đông Nhạc biết.


Hạ Lưu Xuyên nói sự tình phát sinh khi ba người theo sau Chu Văn một lần.

- Theo Trương Xuân Thu phỏng đoán, chúng ta gặp phải những Thần thoại Dị thứ nguyên sinh vật khủng bố trên đường, có liên quan đến khúc gỗ tà môn kia, ta cũng cảm thấy phỏng đoán này không sai.

Hạ Lưu Xuyên nói.

- Nghe vẻ có chút hợp lý, có điều coi như vậy, cũng không thể nói chúng ta không thể động Chu Văn. Chúng ta quyết định ra tay với Chu Văn ngay tại phụ cận Đế Đô, mà Dị thứ nguyên lĩnh vực nơi này đều thuộc sự khống chế của Hạ gia ta, không cần lo lắng có Dị thứ nguyên sinh vật phá cấm quấy rối.

Hạ Đông Nhạc trầm ngâm nói.

- Nhạc thúc, hà tất phải mạo hiểm? Ân oán giữa Chu Văn và cục giám sát toàn bộ Liên bang đều biết, lấn này hắn tới đo, tám chín phần vì cục giám sát mà tới, chúng ta cần gì phải làm vũ khí để cục giám sát lợi dụng?

Hạ Lưu Xuyên tiếp tục khuyên nhủ.

Hạ Đông Nhạc lắc đầu nói:

- Chuyện này là ý của Lão gia tử, ngươi cũng biết tính tình của hắn, sự tình hắn đã quyết định, không ai có thể cái biến.

Hạ Lưu Xuyên nghe đến ba chữ Lão gia tử, tâm lập tức lạnh một nửa, biết lần hành động này kết cục đã định, sợ không thể thay đổi.

- Lưu Xuyên, ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, mặc dù khúc gỗ kia có điểm tà môn, có điều dùng nội tình Hạ gia ta, không cần thiết để ý đến tiểu tiết, chỉ một Chu Văn mà thôi, bắt hắn không phải chuyện khó.

Hạ Đông Nhạc vỗ vỗ bả vai Hạ Lưu Xuyên nói:

- Ngươi đã trở về, vậy vào trong nhà nghỉ ngơi đi, chuyện này ta sẽ để người Đông viện xử lý.

- Hi vọng thế đi.

Hạ Lưu Xuyên luôn cảm thấy chuyện này sợ không dễ thành công, nhưng hiện tại hắn cũng không có biện pháp gì.

Hạ gia lão gia tử là tồn tại chí cao vô thượng Hạ gia, coi như Hạ Đông Nhạc đã trở thành thượng nghị viên cũng không dám cãi lại, cũng không ai có thể thuyết phục hắn.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.