Chương trước
Chương sau




Từ tiến vào Đế Đô về sau, Chu Văn cảm giác có các loạt ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, hơn người tuyệt đối không chỉ một hai người đang theo dõi hắn.

Dưới theo dõi sát sao như vậy, muốn thần thần không biết quỷ không hay tiến vào Tử Cấm Thành, cơ hồ là nhiệm vụ bất khả thi.

- Muốn mạnh mẽ xông vào sao?

Chu Văn có chút do dự.

Tuy hiện tại thực lực bản thân của hắn có thể xem như đỉnh cấp trong Liên bang, Thần thoại Phối sủng trên người cũng rất nhiều, nhưng nếu đơn phương độc mã đối kháng một Đại gia tộc trong Lục đại gia tộc anh hùng, chỉ sợ không chiếm được tiện nghi.

Nói chung người ta đã kinh doanh vài thập niên, ngay cả khi không có điện thoại thần bí cày, trong hiện thực người ta cũng chiếm được không ít tài nguyên.

Điều khiến Chu Văn kỳ quái chính là, tuy có rất nhiều nhãn tuyến nhìn chằm chằm hắn, nhưng hắn tiến vào Đế Đô lâu như vậy, lại chẳng ai dám xuống ta đối với hắn.

- Tính tình cục giám sát từ khi nào lại trở nên tốt bụng như vậy? Đến bây giờ vẫn chưa chịu tìm ta gây phiền phức?

Chu Văn cảm thấy vấn đề không đơn giản.

Nhưng bởi chuyện phát sinh ngoài ý muốn, nguyên bản Độc Cô gia chuẩn bị xuống tay với hắn lại gia tạm dừng hành động, giám sát cục thì chờ Hạ gia ra tay, nhưng Hạ gia lại muốn Hạ Lưu Xuyên thắng cuộc, cho nên lúc này hắn mới an toàn đến Đế Đô.


Thời điểm đang tự hỏi, lại cảm giác có một Phối sủng truyền đến dao động, nó chính là Bạo Phá ma nhân đang tiến hóa lần trước, hiện tại rốt cuộc nó đã tiến hóa xong.

Chu Văn mở điện thoại thần bí, kiểm tra thuộc tính Bạo Phá ma nhân.

Bạo Phá ma nhân: Sử thi cấp (Có thể tiến hóa)

Mệnh cách: Vô Pháp Vô Thiên.

Mệnh hồn: Kẻ Phá Hư.

Lực lượng: 41.

Tốc độ: 41.

Thân thể: 41.

Nguyên khí: 41.

Thiên phú kỹ năng: Tử vong danh sách, Định thời gian bạo phá.

Cộng sinh trạng thái: Tự bạo trang bị.

Thuộc tính tăng lên theo đúng dự đoán, kỹ năng không biến hóa, chỉ xuất hiện thêm một cái Mệnh hồn.

Chu Văn trong trò chơi đem Bạo Phá ma nhân triệu hoán ra, nhìn bộ dáng nó không biến hóa quá lớn so với lúc Truyền kỳ, thoạt nhìn giống lính thiết giáp.

- Cho ta xem Mệnh hồn của ngươi có tác dụng gì?

Chu Văn để Bạo Phá ma nhân sử dụng Mệnh hồn Kẻ Phá Hư.

Chu Văn tâm niệm vừa động, những chất lỏng màu đỏ trong bình chứa pha lê sau lưng Bạo Phá ma nhân, thông qua ống dẫn, rót vào chính thân thể hắn, sau đó Chu Văn thấy trên mặt thiết giáp của Bạo Phá ma nhân đểu tản ra Huyết sắc khí thế, trên người tràn ngập hơi thở nguy hiểm.

Bạo Phá ma nhân giống như chơi thuốc kích thích, tốc độ cùng lực lượng đều được tăng trên diện rộng, đồng thời kỹ năng của hắn cũng được cường hóa không ít.

Trước đây muốn hoàn thành kỹ năng Định thời gian bạo phá, thời gian yêu cầu ít nhất 30 giây trở lên, nhưng dưới Mệnh hồn Kẻ Phá Hư gia trì, hiện tại hắn chỉ cần thời gian không đến ba giây đồng hồ, đã hoàn thành xong kỹ năng Định thời gian bạo phá, hiệu suất đơn gian tăng lên gấp mười lần.

- Mệnh hồn Kẻ Phá Hư quá cường!

Chu Văn vui mừng quá đỗi, trước kia Bạo Phá ma nhân sử dụng kỹ năng quá chậm, cho nên hiệu quả sử dụng không cao.

Hiện tại tốc độc ba giây đồng hồ hoàn thành một kỹ năng tuy vẫn hơi chậm, kém hơn nhiều khả năng thuấn phát, có điều suy xét kỹ năng Bạo Phá ma nhân có điểm đặc thù, nói chúng ba giây đồng hồ đã tương đối cường hãn.


- Có thể sử dụng Bạo Phá ma nhân tạo vài trái bom hẹn giờ xung quanh, nếu có kẻ nào muốn đánh lén ta, vậy ta sẽ cho chúng không còn đường về.

Chu Văn tự mình tưởng tượng, dù sao nơi này là khách sạn, vạn nhất ngộ sát nhân viên dọn phòng cũng không tốt.

- Nếu Bạo Phá ma nhân tấn thăng Thần thoại, nói không chừng có thể thuấn phát bom hẹn giờ, lúc đó ta muốn nổ ai thì nổ, sảng khoái đến nhường nào.

Trong lòng Chu Văn đang mong đợi Bạo Phá ma nhân nhanh chóng trưởng thành.

Tiếng chuông cửa vang lên, Chu Văn dùng Đế Thính nhìn một chút, tức khắc ngơ ngẩn, người đến lại là Vương Lộc.

Chu Văn vội vàng mở cửa ra, Vương Lộc nhìn hắn, có chút không cao hứng nói:

- Ngươi đến Đế Đô mà không nói cho chủ nợ ta biết, có phải ngươi muốn quỵt nợ?

- Xin lỗi, ta gặp phải một ít chuyện phiền toái, vốn dĩ tính toán giải quyết về sau lại liên hệ ngươi, không ngờ ngươi lại tự mình đến. Đúng rồi, tại sao ngươi biết ta đến Đế Đô?

Chu Văn hỏi.

- Cái này có gì lạ, tốt xấu gì Vương gia tại Đế Đô cũng có chút phân lượng, ngươi nổi danh như vậy tới Đế Đô, ta muốn không biết cũng không được, tin tức này bên tai không ngừng bay tới bay lui, sảo người ngủ không yên.

Vương Lộc nói.

- Ngươi cũng biết ta hiện tại rất phiền toái, tạm thời không có thời gian bồi ngươi ăn cơm, ngươi về trước đi, chờ ta giải quyết sự việc xong xuôi, sau đó đến tìm ngươi.

Chu Văn nói.

Chu Văn chủ yếu không muốn bản thân liên lụy đến Vương Lộc, nhưng Vương Lộc nghe xong, lại bĩu môi nói:

- Muốn quỵt nợ cứ nói thẳng, hà tất phải lấy cớ như vậy. Nếu ta đã tới tìm ngươi, tự nhiên sẽ không sợ phiền toái. Ngươi ngượng ngùng xoắn xít nói như vậy nhiều làm gì, ngươi đừng bảo không có thời gian xuống lầu đi ăn với ta đi?

- Không phải không có thời gian, mà thật sự không tiện.

Chu Văn đành chỉ chỉ khúc gỗ phía dưới mông mình nói:

- Thứ này ta cần phỉa mang theo không rời, ngươi xem ta mang theo nó, đi nơi nào ăn cơm thì được đây?

- Đây là thứ gì? Ngươi mang theo nó làm gì, cứ đặt trong là được. Nếu ngươi cảm thấy không an toàn, ta giúp ngươi nhờ người trông coi nó.

Vương Lộc nói.

- Không phải vấn đề an toàn, mà ta không thể rời khỏi nó, cẩn phải mang nó bên người, dù sao một lời khó nói hết.


Chu Văn bất đắc dĩ mà nói.

Vương Lộc nghĩ một chút nói:

- Vậy cũng không liên quan, ngươi mang theo nó đi với ta, ta tìm một chỗ, nơi đó rất thanh tịnh, thêm mấy khúc gỗ nữa cũng không ảnh hưởng.

- Như vậy không tốt lắm đâu? Ngươi biết ta cùng giám sát cục quan hệ không tốt lắm, nơi này lại gần tổng bộ cục giám sát…

Chu Văn thật sự không muốn Vương Lộc cuốn vào chuyện của hắn.

- Đứng nói nhiều như vậy, ta không muốn nghe, ngươi cứ đi theo ta là được.

Nhận thức lâu như vậy, Vương Lộc vẫn hiểu biết chút ít tính tình Chu Văn, tốt nhất đừng nói lời vô nghĩa với hắn, trực tiếp lôi hắn đi cho nhanh.

- Ta sợ ảnh hưởng đến ngươi.

Chu Văn đành phải nói thẳng.

- Không phải vừa rồi ta đã nói, ta dám đến, tự nhiên sẽ không sợ. Tuy quyền lực cục giám sát rất lớn, nhưng cũng không thể làm gì ta, ngươi cứ yên tâm, đi theo ta, vì bữa cơm này muốn ăn với ngươi, sáng sớm ta đã nhịn đói, hiện tại ta đã đói rã rời đây này.

Vương Lộc nói.

Tiểu điểu tự giác bay đến bên vai Vương Lộc, đến linh dương cũng chủ động đi qua, lấy lòng Vương Lộc, Chu Văn đành phải khiên khúc gỗ đi theo.

Nhìn Tiểu điểu đậu trên vai TV, tâm tình Chu Văn tốt lên không ít, dưới tình huống như vậy, Vương Lộc còn chủ động tới tìm hắn, nếu là đồng học khác, lúc này chỉ sợ đứng xa xa nhìn hắn, không dám làm gì.

Nguyên bản Chu Văn tưởng Vương Lộc dẫn hắn đi đến nhà hàng hay chỗ ăn uống linh tinh gì đó, nhưng ai biết, Vương Lộc lại mang theo hắn đến một tòa kiến trúc cổ.

Đi lòng vòng bên trong hẻm nhỏ trong chốc lát, mới đến một Cổ kiến trúc bên trong.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.