Chương trước
Chương sau




Bạo Quân Bỉ Mông xuất hiện về sau, trực tiếp sử dụng Lực Lượng Tuyệt Đối, không gian vặn vẹo, Thuần Câu kiếm và Thắng Tà kiếm đều bị hút về phía Bạo Quân Bỉ Mông.

Hạ Lưu Xuyên đã tận lực thoát khỏi cục diện này, nhưng Bạo Quân Bỉ Mông sử dụng Lực Lượng Tuyệt Đối thật sự quá mạnh, hai thanh Thần thoại chi kiếm cũng vô pháp thoát khỏi, khiến cả người và kiếm đều bị hút về phía Bạo Quân Bỉ Mông.

Chu Văn chạy như điên, không thèm nhìn kết quả, lao về phía Thái Hòa môn.

Do khiêng khúc gỗ kia, tốc độ của Chu Văn không nhanh lắm, còn chưa đến Thái Hòa môn, lại đột nhiên nghe được tiếng vang khủng bố truyền tới, sóng xung kích đột phá, sinh ra âm bạo khủng bố.

Chu Văn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Lưu Xuyên đứng huyền không, trên người mặt một kiện áo giáp quỷ dị, bên ngoài tản ra hắc quang kỳ dị.

Đôi tay Hạ Lưu Xuyên nắm Thuần Câu kiếm và Thắng Tà kiếm, đặt trước mặt, lại có thể ngăn chặn công kích của Bạo Quân Bỉ Mông, mà không bị bay ra.

- Đó là Thủ Hộ giả…

Chu Văn nhìn kiện áo giáp kia có chút cổ quái, khí tức của nó không giống Phối sủng, đồng thời nó có thể ngăn cả Bạo Quân Bỉ Mông sử dụng Lực Lượng Tuyệt Đối cũng không làm gì được, nên Chu Văn duy đoán nó là Thủ Hộ giả.

Hạ Lưu Xuyên chiến đấu cùng Bạo Quân Bỉ Mông, thế nhưng hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong, song kiếm trong tay hắn ngang dọc đan xen, chiến đấu bất phân thắng bại.


Chu Văn thấy Hạ Lưu Xuyên cũng không chiếm thượng phong, lập tực tiếp tục chạy về phía Thái Hòa môn, trước tiên phải thoát khỏi khúc gỗ này hẵn nói, nếu không Thủ Hộ giả ngay trước mặt, mang theo khúc gỗ này, cũng vô lực chém giết Thủ Hộ giả kia.

Chu Văn chạy về phía Thái Hòa môn, lại không khỏi ngừng bước, bởi đi qua Thái Hòa môn về sau, lại có rất nhiều người chờ sẵn, số lượng phải đến một vạn.

Vạn người kia đứng trên bãi đất trống, xếp thành phương trận, mỗi người trong tay đều cầm một thanh kiếm, nhưng lại không ai nói chuyện, an tĩnh không phát ra tiếng động.

Khi Chu Văn đến đây, vạn người kia đều nhất trí nhìn về phía hắn.

Đứng đầu phương trận, có một hắc y nữ tử, chính là Hạ Huyền Nguyệt mà Chu Văn từng biết.

- Chu Văn, ngươi đang quyết đấu cùng Hạ Lưu Xuyên, chạy đến đây làm gì?

Hạ Huyền Nguyệt nhìn Chu Văn hỏi.

- Khụ khụ, tùy tiện đi dạo, khó khăn lắm mới có cơ hội đến Tử Cấm Thành trong truyền thuyết một lần, muốn đến điện Thái Hòa chiêm ngưỡng một chút.

Chu Văn ho nhẹ một tiếng nói.

- Ngươi nên trở về đi, Tử Cấm Thành không phải nơi người ngoài có thể tùy ý xông loạn.

Hạ Huyền Nguyệt nói.

- Đã tới, để cho ta vào nhìn một cái đi.

Chu Văn tự nhiên không chịu rút đi như vậy, tuy rằng Hạ gia đã sớm phòng bị hắn, nhưng vô luận thế nào hắn cũng phải đến điện Thái Hòa một lần.

Chu Văn mới tiến lên phía trước hai bước, kiếm trong tay Hạ Huyền Nguyệt đã giương lên, đồng thời vạn người kia cũng giơ theo, trong thời gian nháy mắt, vô số kiếm quang phóng lên cao, hướng về phía thanh kiếm trong tay Hạ Huyền Nguyệt ngưng tụ lại.

Dưới vạn Cổ kiếm kiếm quang gia trì, chuôi kiếm trong tay Hạ Huyền Nguyệt sinh ra kiếm quang, đã khủng bố vô pháp tưởng tượng, ngay cả Hoàng Kim kiếm quang trước mặt nó đều ảm đạm thất sắc, không so bì nổi.

Chu Văn đại khái nhìn ra, chuôi kiếm trong tay Hạ Huyền Nguyệt, có điểm giống Hoàng Kim Đàn Hạc, đều có thể ngưng tụ một loại lực lượng nào đó.

Điểm bất đồng chính là, Hoàng Kim Đàn Hạc lại tập lực lượng Phối sủng Âm hệ, còn Cổ kiếm trong tay Hạ Huyền Nguyệt, lại ngưng tụ sức mạnh kiếm quang từ Phối sủng Kiếm khí.

Kiếm trận do vạn người hợp thành, mỗi một thanh kiếm chỉ sợ đều là Sử thi Phối sủng, dưới vạn đạo kiếm quang gia trì, kết hợp với thanh Cổ kiếm trong tay Hạ Huyền Nguyệt khả năng chính là Thần thoại cấp, hiện tại uy năng của nó, chỉ sợ không kém đỉnh cấp Thần thoại.


- Chu Văn, ngươi nên trở lại quyết đấu cùng Hạ Lưu Xuyên đi.

Hạ Huyền Nguyệt nhìn Chu Văn nói.

- Nếu ta nhất quyết phải đi dạo trong Tử Cấm Thành thì sao?

Chu Văn tiến một bước tới gần kiếm trận.

Hạ Huyền Nguyệt huy kiếm trảm tới, kiếm quang khủng bố như thiên hà đổ xuống, Chu Văn khó có thể né tránh, phải lấy Hoàng Kim Bá Kiếm đón đỡ.

Hoàng Kim kiếm quang mang hai kỹ năng Không gì không đánh được và Không gì không phá được gia trì, bắt đấu trảm khai thiên hà kiếm quang, nhưng thiên hà kiếm quang như vô cùng vô tận, nhanh chóng bao phủ Hoàng Kim kiếm quang.

Hạ Huyền Nguyệt cũng không thật sự chém xuống, Cổ kiếm trong tay vừa thu lại, kiếm quang như Du Long quay lại phía trên kiếm trận.

- Thỉnh hồi.

Hạ Huyền Nguyệt mặt không biểu tình nói.

Chu Văn tâm niệm vừa động, xoay người ra khỏi Thái Hòa môn, kiếm trận do vạn người kia hợp thành thật sự quá mạnh, muốn mạnh mẽ xông qua, chỉ sợ mất không ít thời gian, Chu Văn tính toán đến Vọng lâu không người xem thử, miễn làm chậm thời gian.

Hạ Lưu Xuyên nhìn Chu Văn ra ngoài, cũng không có ý định động thủ với hắn, vẫn tiếp tục chiến đầu cũng Bạo Quân Bỉ Mông.

Bạo Quân Bỉ Mông sử dụng Lực Lượng Tuyệt Đối, cũng chỉ chiến ngang tay với Hạ Lưu Xuyên, nếu thời gian Lực Lượng Tuyệt Đối kết thúc, phỏng đoán nó không phải đối thủ của Hạ Lưu Xuyên.

Chu Văn nhắm về phía Vọng lâu, đến trước mặt Vọng lâu, lúc này mới nhảy dựng lên, đầu tiên nhảy lên mặt tươờng thành, sau đó nhảy lên đỉnh Vọng lâu.

Không phải hắn không muốn một lần nhảy lên đỉnh, nhưng khúc gỗ kia thật sự quá nặng, một lần không nhảy lên nổi.

Chu Văn đem khúc gỗ kia đặt trên đỉnh Vọng lâu, sau đó phát hiện nó chẳng có chút phản ứng nào, hắn thử buông khúc gỗ kia ra, trên trán chữ Nô lập tức xuất hiện.

- Không phải nơi này sao?

Chu Văn có chút thất vọng, khiêng khúc gỗ xuống Vọng lâu, trong lòng suy đoán, hiện tại chỉ sợ phải mạnh mẽ xông vào Vạn Kiếm đại trận do Hạ Huyền Nguyệt chỉ huy.

Phỏng đoán đỉnh Tử Cấm Thành, tám chín phần chính là đỉnh điện Thái Hòa.


Lăn lộn một hồi lại trở về, thời gian Bạo Quân Bỉ Mông sử dụng Lực Lượng Tuyệt Đối không còn nhiều lắm, phỏng chừng còn hơn mười phút.

Hạ Lưu Xuyên hiển nhiên muốn đánh bại Bạo Quân Bỉ Mông, cho nên không nóng lòng đuổi theo Chu Văn.

Chu Văn lại đi quan Thái Hòa môn, đã thấy trước điện Thái Hòa có Vạn Kiếm đại trận ngăn trở, nếu hiện tại không phả, muốn qua gần như không thể.

- Uy năng Vạn Kiếm đại trận quá cường, bên trong đám Phối sủng của ta, chỉ sợ có Chúc Long, hoặc Đế Thính phái toái hai hoa tai mới có thể chống lại, có điều hiện tại, hai tên gia hỏa này không tiện bại lộ…

Chu Văn đang nghĩ cách phá giải Vạn Kiếm đại trận, đột nhiên hai mắt sáng ngời.

- Chu Văn, tại sao ngươi lại trở lại?

Hạ Huyền Nguyệt thấy Chu Văn lại chạy tới, nhíu mày hỏi.

- Hạ Lưu Xuyên không phải đối thủ của ta, đánh với hắn không có ý nghĩa gì, cho nên ta muốn đi vào điện Thái Hòa tham quan một chút.

Chu Văn nói xong, đến gần Hạ Huyền Nguyệt.

Hạ Huyền Nguyệt không do dự lại tiếp tục huy kiếm, Vạn Kiếm đại trận tái sinh, kiếm quang tản ra uy thế khủng bố, đứng xa xa thôi cũng khiến người ta da đầu tê dại.

Chu Văn tâm niệm vừa động, triệu hồi ra một Phối sủng.

Phối sủng này không phải Chúc Long hay Đế Thính, cũng không phải Ma Anh, mà là một thiếu nữ mỹ lệ, thiếu nữ mỹ lệ kia xinh đẹp không tưởng, sở hữu mái tóc dài bồng bềnh, đôi mắt mê người cực kỳ, phảng phất chỉ cần người ta nhìn một cái, vô pháp rời đi.

Những môn đồ Hạ gia thi triển Vạn Kiếm đại trận, ánh mắt đều không tự chủ được nhìn về phía thiếu nữ mỹ lệ kia.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.