Chương trước
Chương sau




Răng rắc! Răng rắc!

Áo giáp Thủ Hộ giả trên người Hạ Lưu Xuyên, lại nứt ra từng đạo khe hở, đó không phải vỡ vụn, mà áo giáp kia tự động giải thể.

Áo giáp như hắc ngọc, rất nhanh phân giái thoát khỏi người Hạ Lưu Xuyên, sau đó ngưng tụ thành một thân ảnh trên không trung.

Đó là một thân ảnh có bộ dáng nhân loại, nhưng thân thể hắn lại như hắc ngọc, thoạt nhìn rất quái dị.

Hạ lão gia tử nhìn Hạ Lưu Xuyên, có chút lãnh khốc nói:

- Thế gian này, chỉ có lực lượng mới là chân lý bất biến vĩnh hằng, cái gọi là Thủ Hộ giả, cũng chỉ muốn bảo hộ người giúp nó cường đại hơn, mà ta cường đại hơn ngươi rất nhiều, cho nên nó vứt bỏ ngươi mà lựa chọn ta, quy tắc thế gian tàn khốc như vậy, cường giả vi tôn.

Trong lúc Hạ lão gia tử nói chuyện, Thủ Hộ giả kia lại hóa thành áo giáp lần nữa, chẳng qua lúc này nó lại trên người Hạ lão gia tử.

Một đầu bạc của Hạ lão gia tử hoàn toàn biến sắc, sau khi mặc áo giáp Thủ Hộ giả, thoạt nhìn càng thêm hùng tráng anh đĩnh, cái mũi lược cong, mang theo chút kiêu hùng tàn nhẫn, làm người ta nhìn thôi đã thấy sợ.


Mất đi áo giáp Thủ Hộ giả, Nguyên khí trên người Hạ Lưu Xuyên bắt đầu tiết ra ngoài, bị Thiên Địa Quy Nguyên đại trận hấp thu.

Hạ lão gia tử vốn có Nguyên khí và Sinh Mệnh lực khủng bố, lúc này lại thêm áo giáp Thủ Hộ giả, khiến thực lực của hắn đã khủng bố vô pháp tưởng tượng, một quyền oanh ra, Hạ Lưu Xuyên chưa kịp đưa tay đón đỡ, người đã bị oanh kích, đánh mạnh vào Kim quang tráo, há mồm phun máu tươi.

Chu Văn còn đang oanh kích Kim quang tráo, lại chưa kịp đánh nát nó, quay đầu lại thấy một màn kia, trong lòng cũng có chút hoảng sợ.

- Tuy biết Thủ Hộ giả không đáng tin cậy, nhưng lại không nghĩ nó làm vậy, nói phản là phản, cũng may lần trước ta không ký khế ước với Thủ Hộ giả.

Chu Văn âm thầm may mắn, bản thân không ký khế ước với Thủ Hộ giả.

Trong lòng Chu Văn âm thầm quyết định, trừ phi phải dùng Chủ Tở khế ước như Ma Anh, nếu không cho dù hắn không thể tấn thăng Thần thoại, cũng tuyệt đối không chịu ký khế ước bình đẳng với Thủ Hộ giả.

Hiện tại Chu Văn cũng không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, Hạ Lưu Xuyên đã không đỡ được, nếu hắn lại không ra được, chỉ có thể đại chiến với lão biến thái Hạ gia kia trong Thiên Địa Quy Nguyên đại trận, mà nơi này chiến đấu đối với hắn rất bất lợi.

Nhưng Kim quang tráo quá cứng rắn, lực lượng Yêu Long Chân Thân một chốc không thể oanh khai, chờ thời điểm hắn oanh mở, chỉ sợ Hạ lão gia tử đã giết tới.

Đột nhiên Chu Văn lại nghĩ ra một cái chủ ý, tuy không biết nó hữu hiệu không, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể thử một lần.

Nhìn Hạ Huyền Nguyệt bên cạnh, Nguyên Khí, tinh khí thần của nàng đang hoa hết, Chu Văn lại chuyển đổi Nguyên Khí quyết thành Đạo quyết, sử dụng Thái Thượng Khai Thiên Kinh bảo vệ bản thân và Hạ Huyền Nguyệt, sau đó ôm chặt khúc gỗ kia, đặt nó lên hông, hung hăng lao đến đập vào Kim quang tráo của Thiên Địa Quy Nguyên đại trận.

- Lão tử khiêng ngươi lâu như vậy, ngươi lại không chịu giúp, lão tử sẽ chết tại đây mất.

Trong lòng Chu Văn nghĩ, khúc gỗ đã hung hăng đập phía trên Kim quang tráo.

Nguyên bản Chu Văn chỉ nghĩ, mượn lực lượng khúc gỗ, đâm thử một chút, nhưng ai biết va chạm lần náy, chỉ nghe rầm một tiếng.

Toàn bộ Kim quang tráo của Thiên Địa Quy Nguyên đại trận, như pha lê đập vỡ, toàn bộ Thiên Địa Quy Nguyên đại trận đều đình chỉ vận chuyển, kim sắc phù văn dưới mặt đất cũng trở nên ảm đạm.

Tất cả mọi người ngây người một chút, Hạ lão gia tử cũng từ bỏ tiếp tục công kích Hạ Lưu Xuyên, quay đầu nhìn về phía Chu Văn, nhìn chăm chú khúc gỗ Chu Văn ôm, lô vẻ nghi hoặc.


Hạ Huyền Nguyệt đứng bên cạnh, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Chu Văn, không ngờ Chu Văn lại có thể phá Thiên Địa Quy Nguyên đại trận.

Chu Văn cũng không ngờ, khúc gỗ này lại lợi hại như vậy, sớm biết vậy, hắn đã sớm phá Thiên Địa Quy Nguyên đại trận, nào cần chờ đợi đến bây giờ.

Có điều Chu Văn không đứng ngây, hắn nhanh chóng ôm khúc gỗ chạy tới điện Thái Hòa.

Thân hình Hạ lão gia tử vừa động, ngăn trở Chu Văn, tuy hắn không biết Chu Văn rốt cuộc muốn làm gì, nhưng hắn cảm thấy chuyện này không có gì tốt, càng không muốn phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Hắn vừa động, đã thấy một đạo kiếm quang đâm tới, Hạ lão gia tử hơi lắc mình, Thắng Tà kiếm bay qua hắn, mà đôi tay Hạ Lưu Xuyên cầm Thuần Câu kiếm, từ sau lưng bổ xuống.

Hạ lão gia tử hừ lạnh một tiếng, trở tay trực tiếp đánh bay Thuần Câu kiếm ra ngoài.

Thân hình Hạ Lưu Xuyên lại xuất hiện bên cạnh Thắng Tà kiếm, nhất kiếm bổ về phía cổ Hạ lão gia tử.

- Ta đã nói rồi, tất cả những gì ngươi biết đều do ta dạy, những kỹ xảo của ngươi đối với ta vô dụng.

Hạ lão gia tử làm như sớm biết Hạ Lưu Xuyên sẽ xuất hiện nơi đó, một quyền oanh tới.

Một quyền này mang theo lực lượng không gì sánh kịp, nếu bị oanh trúng, đừng nói một người, ngay cả lâu đài bằng thép, chỉ sợ bị oanh nát, thoạt nhìn Hạ lão gia tử đã động sát tâm đối với Hạ Lưu Xuyên.

Nhưng người Hạ Lưu Xuyên lại biến mất, một quyền Hạ lão gia tử lại rơi vào khoảng không.

Đương!

Một thanh kiếm đâm vào giữa lưng Hạ lão gia tử, chuôi kiếm này lại là thanh Cổ kiếm mà Hạ Huyền Nguyệt sử dụng, lúc này lại bị Hạ Lưu Xuyên nắm trong tay, đâm xuyên qua áo giáp Thủ Hộ giả trên người Hạ lão gia tử.

- Tốt…Thật sự tốt…Không ngờ Kiếm Độn chi thuật của ngươi đã đến trình độ này, có thể nhờ kiếm người khác mà độn, xem ra từ lúc bắt đầu ngươi đã tính toán không tuân lệnh ta giết Chu Văn…

Hạ lão gia tử cúi đầu, ánh mắt trở nên đáng sợ lên, cũng không xoay người, chỉ dùng một loại ngữ khí âm trầm gằn từng chữ nói.


Cổ kiếm đâm sâu ba tấc, mà kiếm quang như núi lửa phun trào, nhưng vô luận Hạ Lưu Xuyên dùng lực lượng thế nào, đều không thể khiến mũi kiếm kia nhúc nhích.

Thân ảnh Hạ lão gia tử trở nên mơ hồ, như thuấn di biến mất trước mắt Hạ Lưu Xuyên, mà Hạ Lưu Xuyên thầm kêu, sử dụng Kiếm Độn chi thuật biến mất, thời điểm xuất hiện, đã đến bên cạnh Thắng Tà kiếm.

Nhưng Hạ Lưu Xuyên vừa mới xuất hiện, Hạ lão gia tử cũng xuất hiện bên cạnh Thắng Tà kiếm, sau đó một quyền nện thân thể Hạ Lưu Xuyên xuống mặt đất.

Oanh!

Thân thể Hạ Lưu Xuyên va chạm thật mạnh trên mặt đất, tạo thành một hố to, trong miệng máu tươi cuồng phún, xương cốt không biết chặt đứt cái.

- Ca!

Hạ Huyền Nguyệt giãy giụa đứng lên, muốn tiến lên.

- Đừng tới đây…… Đi mau…

Hạ Lưu Xuyên cắn răng kêu to, đồng thời dùng hết toàn lực lần nữa sử dụng Kiếm Độn chi thuật, đến bên cạnh Thuần Câu kiếm, thân hình hiển nhiên có chút lảo đảo, nhưng tay cầm kiếm, vẫn đứng vững như Thái Sơn.

Nhưng hắn cầm Thuần Câu kiếm trong nháy mắt, Hạ lão gia tử đã xuất hiện trước mặt hắn, không đợi Hạ Lưu Xuyên huy kiếm, song quyền với tốc độ không tưởng, liên tục oanh kích phía trên ngực Hạ Lưu Xuyên, đánh hắn máu tươi cuồng phún, xương ngực sụp đổ.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.