Chương trước
Chương sau




- Xem ra đành phải làm vậy.

Mặc dù cảm thấy có chút đáng tiếc, bản thân Chu Văn không nuôi Cổ, coi như giữ lại cũng vô dụng.

Lý Mặc Bạch sớm có kế hoạch, Câm và Điệp riêng phần mình triệu hoán ra một đầu Phối sủng, lại thêm Lý Mặc Bạch triệu hoán Phối sủng, tất cả xuất hiện ba đầu Phối sủng Thanh Đồng Nhân y như đúc.

Ba Thanh Đồng Nhân này đều là Sử thi Phối sủng, mặc dù hành động của chúng tương đối chậm, nhưng phòng ngự hết sức cường hãn, mà chúng không hề e ngại độc tố Cổ trùng, càng không sợ chúng xâm lấn cơ thể.

Dùng chúng trảm sát Thần thoại Cổ trùng không khả năng, có điều chẳng qua để chúng làm mồi nhử, cũng là lựa chọn lý tưởng.

- Đây chẳng lẽ là Thanh Đồng Nhân bên trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng?

Chu Văn hơi kinh ngạc hỏi thăm.

Lý Mặc Bạch gật đầu nói:


- Đây chính là Thanh Đồng Nhân trong trong lăng Tần Thủy Hoàng, vì lấy được ba khỏa trứng Phối sủng Thanh Đồng Nhân, ta phải bỏ đại giới, mới mua được từ Trương gia.

Chu Văn cũng không xa lạ gì đối với lăng Tần Thủy Hoàng, bởi nó nó quá nổi danh, Chu Văn sớm muốn đến đó xem chỗ đó có đồ án nhỏ không, chẳng qua hắn bận một mực chưa có cơ hội.

Bởi bên trong lăng Tần Thủy Hoàng có rất nhiều lực lượng tà dị, người bình thường căn bản không vào được, chỉ có Trương gia cực kỳ am hiểu phương diện này, mới có thể tiến vào săn giết Dị thứ nguyên sinh vật bên trng, cho nên trứng Phối sủng trong Tần Thủy Hoàng rất ít, mà so với giá trứng Phối sủng đồng cấp đắt hơn nhiều.

Có điều Phối sủng bên trong lăng Tần Thủy Hoàng xác thực đặc sắt, ví dụ như Thanh Đồng Nhân, có thể miễn dịch Nguyên khí công kích, cường độ thân thể cũng khá mạnh, không sợ đủ loại độc tố cùng vi sinh vật, là là Phối sủng lý tưởng để dò đường.

Nhưng số lượng sản xuất quá ít, muốn lấy được ba Phối sủng Thanh Đồng Nhân cũng không dễ, rõ ràng Lý Mặc Bạch làm vậy do tình thế bắt buộc.

Ba Phối sủng Thanh Đồng Nhân tới gần Hồ Lô Đằng về sau, Cổ trùng bên trong quả nhiên bị phóng xuất, thế nhưng lần này xuất hiện, không phải đầu Cổ trùng kia, mà một đầu Dị thứ nguyên sinh vật như con muỗi, nhưng thân thể lại mang trùng giáp.

Lý Mặc Bạch nói cho Chu Văn biết, đây chính là Hấp Huyết Cổ Vương mà hắn trước đó theo đuổi, có điều trước kia Hấp Huyết Cổ Vương không lợi hại như vậy, hiện tại có Hấp Huyết Cổ Vương xuất hiện, vạn lần trên thân không thể có vết thương.

Chỉ cần có miệng vết thương, cho dù chỉ là lỗ hổng rất nhỏ, Hấp Huyết Cổ Vương có thể khiến những vết thương kia mở rộng, máu tươi phun trào, mãi đến khi khô máu mới thôi.

Đáng tiếc Thanh Đồng Nhân không có máu, cho nên năng lực hấp huyết đối với bọn chúng vô dụng, có điều Hấp Huyết Cổ Vương không chỉ có mỗi năng lực này.

Mắt thấy hai cánh Hấp Huyết Cổ Vương chấn động bay lượn tốc độc cao, tầm mắt Thanh Đồng Nhân không theo kịp tốc độ phi hành của nó, bị giác hút của Hấp Huyết Cổ Vương trực tiếp đâm vào đầu.

Nếu Phối sủng bình thường, chịu nhất kích này, khẳng định không chết cũng bị trọng thương.

Nhưng Thanh Đồng Nhân lại không sợ chút nào, chẳng qua trên đầu xuất hiện thêm một cái lỗ, đối bọn nó không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

Hấp Huyết Cổ Vương thậm chí trực tiếp chui vào đầu Thanh Đồng Nhân, lại từ một bên khác xuyên ra ngoài, nhưng chỉ khiến Thanh Đồng Nhân bị thương, mà vô phương gây trí mạng.

Chu Văn đang chuẩn bị muốn xuất thủ, đột nhiên Tiểu điểu trên vai vỗ cánh mà đi.

Hấp Huyết Cổ Vương vừa rồi còn oai phong lẫm liệt, sau khi thấy Tiểu điểu như chuột gặp gặp được mèo, thân thể lập tức liền mềm nhũn, tựa hồ không cò khí lực phản kháng.


Mặc dù Tiểu điểu lợi hại, có điều nó vẫn đang trong quá trình trưởng thành, mà Hấp Huyết Cổ Vương là Thần thoại sinh vật, nếu nó toàn lực chiến một trận với Tiểu điểu, đoán chừng Tiểu điểu chưa chắc chiếm được tiên nghi.

Chẳng qua thế giới này vận hành tương sinh tương khắc, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Tiểu điểu khắc chết Cổ trùng quá lợi hại, hai cánh Hấp Huyết Cổ Vương mềm nhũn, đừng nói chiến đấu, ngay cả chạy trốn cũng không dám.

Tiểu điểu bay qua, há mồm mổ về phía Hấp Huyết Cổ Vương, mà trùng giáp Hấp Huyết Cổ Vương quá cứng, nó phải mất công mổ mấy lần, sau đó làm thịt Hấp Huyết Cổ Vương.

Từ đầu tới cuối, Thần thoại Hấp Huyết Cổ Vương không phản kháng quá mức kịch liệt, một đầu Thần thoại Cổ trùng cứ như vậy bị ăn sạch, khiến đám người Lý Mặc Bạch trợn mắt há hốc mồm.

Ngoại trừ Cốc Sơn Thủy biết nội tình Tiểu điểu, những người khác đều giật mình nhìn Tiểu điểu đại phát thần uy, mặc dù thời điểm trước đó Tiểu điểu phun hỏa diễm xử lý sứa khuẩn, đã biết nó rất lợi hại, nhưng lại không ngờ nó lợi hại đến trình độ này.

Thần thoại Hấp Huyết Cổ Vương đến dũng khí phản kháng cũng không có, đây không phải mạnh có thể hình dung, đơn giản chiêu hàng đả kích.

Tiểu điểu ăn xong Hấp Huyết Cổ Vương, lộ vẻ ra vẫn chưa thỏa mãn, bay về phía Hồ Lô Đằng, muốn bổ đôi hồ lô, đòi ăn mấy đầu Cổ trùng bên trong hồ lô.

Nhưng nó dùng miệng mổ mấy lần, hồ lô kia lại không hề hấn gì, sau đó phun kim sắc hỏa diễm, vẫn không thể thiêu cháy hồ lô.

Hồ lô tựa hồ cũng biết Tiểu điểu lợi hại, mặc cho nó tra tấn thế nào, cũng không dám thả Cổ trùng ra ngoài.

Chu Văn triệu hoán Tiểu điểu trở lại, để đám người Lý Mặc Bạch thả Thanh Đồng Nhân ra câu dẫn, kết quả vô ích, Hồ Lô Đằng kia dù dẫn dụ thế nào cũng không chịu thả Cổ trùng ra ngoài.

Chu Văn dứt khoát cầm Hoàng Kim Bá Kiếm, trảm một đạo Hoàng Kim kiếm quang về phía hồ lô, Hoàng Kim kiếm quang mạnh mẽ mang theo hai kỹ năng gia trì Không gì không đánh được và Không gì không phá được, đánh ra một vết nứt trên thân hồ lô.

Nhưng Hoàng Kim kiếm quang xông vào trong hồ lô đã không thấy tăm hơi, mà vết nứt kia cũng tự động khôi phục, rất nhanh biến mất.

- Sớm biết mời người bớt việc như thế, coi như ta táng gia bại sản, cũng phải sớm đem ngươi tới đây.

Mấy người Lý Mặc Bạch đi tới.

Mặc dù không thể chém rụng hồ lô, cũng không thể giết sạch Cổ trùng bên trong, thế nhưng Hồ Lô Đằng căn bản không dám dị dộng, mục đích của Lý Mặc Bạch xem như đạt được, không cần để ý đến Hồ Lô Đằng đang co đầu rút cổ kia, Lý Mặc Bạch nhanh chóng đi về phía Thủ Hộ giả chi kén.

Chu Văn thấy hồ lô kia thần kỳ như vậy, muốn hái nó xuống, nhưng chém mấy kiếm, đều bị hồ lô hút lại.


Có Tiểu điểu nhìn chằm chằm đứng bên cạnh, tùy thời chuẩn bị ăn hết Cổ trùng bò ra ngoài, hồ lô kia không dám dị động, cứ như vậy cầm cự.

Lý Mặc Bạch chạy đến trước kén xám, hắn không chút do dự cắt vỡ ngón tay, để máu tươi của mình nhỏ phía trên Thủ Hộ giả chi kén.

Tầm mắt mọi người nhìn về phía giọt máu tươi rơi phía trên Thủ Hộ giả chi kén, ngay cả Chu Văn cũng tạm thời đình chỉ công kích hồ lô, nhìn về phía kén xám.

Chu Văn tự nhiên không hy vọng Lý Mặc Bạch thành công, nếu như Lý Mặc Bạch thành công, vậy chẳng cần đến lượt hắn.

Máu tươi chậm rãi chảy xuôi Thủ Hộ giả chi kén, kết quả lại khiến cho Lý Mặc Bạch vô cùng thất vọng, giọt máu tươi theo Thủ Hộ giả chi kén chảy xuống dưới, nhỏ xuống mặt đất, không thẩm thấu vào.

- Chủ nhân…

Gương mặt Điệp thất vọng, muốn an ủi Lý Mặc Bạch, nhưng không biết nên nói cái gì.

- Thất bại lần này không tính là gì, lần này không được còn có lần sau, con đường này không thông vậy đổi con đường khác, chỉ cần quyết tâm đi về phía trước, nhất định có đường giúp ta đi đến mục đích.

Trên mặt Lý Mặc Bạch không lộ ra vẻ buồn rầu, sửa sang lại một chút cảm xúc nói với Chu Văn:

- Chu Văn, dựa theo ước định của chúng ta lúc trước, hiện tại đến phiên ngươi. Nếu ngươi không thu hoạch được Thủ Hộ giả, hi vọng ngươi để cho bọn hắn một cơ hội.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.