Chương trước
Chương sau




Có Cốc Sơn Thủy dẫn đường, bọn hắn rất nhanh đến Thanh Lai.

Cốc Sơn Thủy tìm một chỗ nghỉ ngơi, chỗ hắn muốn đi, ngay tại phụ cận Thanh Lai.

Thanh Lai và vùng Mãnh Rải có chút khác biệt, có rất nhiều người xăm mình và đeo Phật bài trên người.

Sau khi ăn cơm tối, đám người Lý Mặc Bạch và Điệp ra ngoài đi dạo một vòng Thanh Lai, Chu Văn thì lưu tại chỗ ở, cũng không dự định ra ngoài.

Bởi Dị thứ nguyên lĩnh vực của Thanh Lai không trong thành thị, cho nên đi ra ngoài cũng không tìm thấy Dị thứ nguyên lĩnh vực.

- Chu tiên sinh, ngày mai đi bắt Thi trùng, có mấy lời hôm nay ta phải nói rõ ràng trước, miễn đến lúc đó xảy ra phiền toái.

Cốc Sơn Thủy đi vào gian phòng Chu Văn nói.

- Cốc sư phụ, xin mời ngài nói.

Chu Văn mời Cốc Sơn Thủy vào phòng.

- Địa phương ta muốn đi bắt Thi trùng gọi là Long Thi hà, truyền thuyết đã từng có một đầu Long chết ở nơi đó. Thật giả không rõ, thế nhưng Long Thi hà vô cùng nguy hiểm, bên trong Cổ trùng ít nhất cấp độ Sử thi, ngẫu nhiên sẽ có Thần thoại Cổ trùng xuất hiện, ngay cả người Độc Cô gia tiến vào Long Thi hà cũng phải cần thận.

Dừng một chút, Cốc Sơn Thủy lại tiếp tục nói:

- Thi trùng lần này ta muốn bắt, là khu vực nguy hiểm nhất tại Long Thi hà, bên trong có nhiều thứ cấm kỵ, mà Thi trùng rất đặc biệt, ta hoài nghi nó chính là Thần thoại Cổ trùng được thai nghén bên trong Long Thi hà, đến lúc đó cho dù có Phượng Hoàng thần điểu tương trợ, chỉ sợ không dễ thu phục, cho nên không được chủ quan, qua loa.

Sau đó, Cốc Sơn Thủy lấy ra một tờ địa đồ tự chế, đem tình huống chi tiết nói cho Chu Văn.


Người biết sự tồn tại của Thi trùng không nhiều, mà muốn dẫn dụ Thi trùng ra ngoài cũng không phải chuyện dễ, cần phải dùng một chút thủ đoạn đặc thù.

Cốc Sơn Thủy đem kế hoạch và thủ đoạn của hắn trình bày rõ ràng, để Chu Văn dễ phối hợp với hắn.

- Chu tiên sinh, bí mất Thi trùng chỉ có hai người chúng ta biết, không được tiết lộ ra ngoài, bằng không tất sẽ dẫn kẻ khác tới tranh đoạt.

Cốc Sơn Thủy căn dặn nói.

- Cốc sư phụ yên tâm, việc này ta tuyệt đối không truyền ra ngoài.

Chu Văn nói.

- Vậy thì tốt, ta đây đây sẽ không quấy rầy Chu tiên sinh ngài nghỉ ngơi.

Cốc Sơn Thủy cáo từ rời đi.

Chu Văn tiếp tục cày Phó bản, thời gian quét mới chín đầu Hắc Long đã tới, Chu Văn lại đi cày chín đầu Hắc Long.

Bởi có kinh nghiệm lần trước, lần này tiến hành vô cùng thuận lợi, xử đẹp đầu Vô tự Hắc Long kia về sau, tám đầu Hắc Long còn lại tức chia năm xẻ bảy, mặc cho Phối sủng của Chu Văn làm thịt.

Thời điểm giết đầu Hắc Long thứ sáu, Chu Văn nghe được đinh một tiếng, chỉ thấy một khỏa trứng Phối sủng màu đen, rơi xuống.

- Trứng Phối sủng!

Chu Văn vui mừng quá đỗi, trực tiếp ẩn thân tới gần, đem trứng Phối sủng trở về, tra xét thuộc tính trứng Phối sủng.

Yêu Huyết Chân Long (khôn): Cấp độ Thần thoại.

Mệnh cách: Yêu Long Huyết Mạch (tàn khuyết).

Mệnh hồn: Khôn Long (tàn khuyết).

Vận Mệnh Chi Luân: Long Vực (tàn khuyết).

Lực lượng: 80.

Tốc độ: 80.

Thể phách: 80.

Nguyên khí: 80.

Kỹ năng thiên phú: Long tức, Yêu Long biến, Yêu Long chân thân, Long nộ.

Phối hợp trạng thái: Long Lân giáp (tàn khuyết).

- Tại sao nhiều tàn khuyết như vậy?

Chu Văn nhìn trứng Yêu Huyết Chân Long, cảm giác không khỏi vô cùng thất vọng, Mệnh cách, Mệnh hồn, Vận Mệnh Chi Luân và Phối hợp trạng thái đều là tàn khuyết, mà thuộc tính chỉ có 80 điểm.

- Chẳng lẽ nói, phải tập hợp đủ chín đầu Hắc Long, mới có thể phát huy uy lực Yêu Huyết Chân Long sao?


Chu Văn ấp trứng Phối sủng Yêu Huyết Chân Long, dùng Phối hợp trạng thái triệu hoán.

Mặc dù Long Lân giáp là tàn khuyết, nhưng khi triệu hoán chân chính mặc, nó là một kiến Long Lân giáp hoàn chỉnh, bọc toàn bộ thân thể Nhân vật tí hon, hoàn toàn không thấy điểm tàn khuyết nào.

- Dù thế nào, cuối cùng ta cũng có một bộ Thần thoại Phối sủng áo giáp.

Chu Văn nhìn Nhân vật tí hon mặc hắc giáp trên người, thoạt nhìn lực phòng ngự không tệ.

- Ta nói ngươi, lão Độc Trùng, rốt cuộc lần này có được không?

- Dĩ nhiên, lần này ngoài ý muốn, lần sau lại mang ngươi tới, tuyệt đối có thể bắt được đầu Thần thoại Cổ trùng kia.

- Lời này ta không biết nghe bao nhiêu lần, thay câu khác được hay không?

- Ngươi cứ yên tâm đi, ta tự có tính toán, tin tưởng sư phụ ngươi không sai đi.

- Đừng, ngươi chưa phải sư phụ ta đâu?

- Chuyện sớm hay muộn.

- Ta thật sự hoài nghi ngươi có phải người Độc Cô gia hay không, bắt một đầu Thần thoại Cổ trùng thôi phải lao lực như vậy, nếu không phải thấy mặt mũi ngươi hiền lành, không giống người xấu, ta thật sự hoài nghi ngươi lừa gạt?

- Độc Cô Trùng và Lý Huyền?

Chu Văn cẩn thận nghe trong chốc lát, lập tức hai người nói chuyện là ai?

Chu Văn vội vàng mở cửa đi ra ngoài, quả nhiên thấy Độc Cô Trùng cùng Lý Huyền hai người vừa đi vừa nói chuyện, đang chuẩn bị tiến vào gian phòng.

- Lý Huyền.

Chu Văn vội vàng gọi Lý Huyền lại.

- Chu Văn? Tại sao ngươi lại ở đây?

Lý Huyền thấy Chu Văn vừa mừng vừa sợ, chạy tới ôm bả vai Chu Văn nói:

- Không hổ là hảo huynh đệ Lý Huyền ta, ngươi biết ta tới Nam khu, không yên lòng chạy tới tìm ta sao?

- Ngươi có phải đàn bà hay không, ta không yên lòng cái gì? Ta có việc cần đến Thanh Lai, trước đó căn bản cũng không biết ngươi tại đây?

Chu Văn nói.

- Huynh đệ, ngươi thật sự không biết nói chuyện gì cả, ngươi cứ nói như vậy làm trái tim nhỏ bé của ta tổn thương, ngươi biết không?

Lý Huyền lấy tay che ngực, làm bộ đau lòng đến không thể thở nổi.

- Nhị ca ngươi cũng tới.

Chu Văn không để ý tới hắn, tiếp tục nói.

Bản thân Chu Văn nói về sau, không khỏi ngây một chút.

Vốn Lý Mặc Bạch không cần cùng hắn đến Thanh Lai, hắn chủ động xin đi cùng, Chu Văn suy nghĩ, có phải hắn biết Lý Huyền tại Thanh Lai, nên cố ý đến?


Có điều suy nghĩ một chút, tựa hồ không có khả năng, Lý Huyền đi theo Độc Cô Trùng đi nơi nào, căn bản không ai biết.

Lý Huyền nghe thấy Lý Mặc Bạch cũng tới, nụ cười trên mặt biến mất không thấy gì nữa, vẻ mặt biến ngưng trọng lên.

- Hắn tới đây làm gì/

Lý Huyền hỏi.

Chu Văn đem sự tình Lý Mặc Bạch mời hắn đi Bất Hồi cốc tìm Thủ Hộ giả chi kén, thời điểm Lý Huyền nghe được Lý Mặc Bạch khế ước thất bại, vẻ mặt hơi hơi ảm đạm.

Xem ra hắn hết sức để ý chuyện Lý Mặc Bạch chuyển giao Mệnh hồn cho hắn.

- Đúng rồi, còn có một việc, ta phải nói cho ngươi.

Chu Văn muốn đem sự tình Hạ Cửu Hoang nói cho Lý Huyền, trong đó đại ca Lý Huyền rất có thể bị Hạ Cửu Hoang hãm hại.

Hiện tại Hạ Cửu Hoang đã chết, chuyện này kỳ thật không liên quan nhiều đến Hạ gia, nên Lý Huyền không cần thiết liều mạng cùng Hạ gia.

- Có phải ngươi suy nghĩ kỹ càng rồi, cố ý tới đây nhận ta làm sư phụ?

Lúc này Độc Cô Trùng lại tới, cười híp mắt nhìn Chu Văn nói, tầm mắt còn không ngừng đánh giá Tiểu điểu trên vai Chu Văn.

- Không phải.

Chu Văn đáp.

- Khụ khụ, không cần thẹn thùng nha, Lý Huyền đã đáp ứng làm đồ đệ của ta, có điều con người ta vô cùng rõ ràng, trước kia ta nhìn trúng ngươi, ngươi chính là đại đồ đệ, bối phận này không thể loạn.

Vẻ mặt Độc Cô Trùng không thay đổi, cuồi híp mắt nói.

- Ngươi chớ nói lung tung, ta chưa đáp ứng làm đồ đệ của ngươi, ngươi phải thắng cược ta mới được, nói không chừng người đánh cược thua, ngược lại phải bái ta làm thấy? Khi đó ngươi lại phải gọi lão Chu là Chu sư thúc đấy.

Lý Huyền bĩu môi một cái nói.

- Các ngươi có chuyện gì vậy?

Chu Văn nghi ngờ nhìn Lý Huyền hỏi.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.